wap doc truyen sex online trên di động.
quay lén em 95 phang nhau trong nhà nghỉ với bạn trai price:0,7$

Xinh9XX.SEXTGEM.COM
chào mừng bạn đã đến với wapsite dành cho điện thoạixinh9x.wapsite.mechúc các bạn online vui vẻ ! !
03:06 | 26/12/24
price:0,7$
quay lén clip nư sinh câp3 trong nhà vệ sinh với bạn trai(price:0,7$)
truyen sex
tải tại đây
hoàng thùy linh tiếp tục tung clip lên mạng hot

Tải Video Này

Lượt xem: 199,406
Dung lượng:1283 KB
Thời gian:2p 47price:0,7$
truyen sex hay năm 2014truyen sex
watch sexy videos at nza-vids!
CHÚA TẾ CỦA NHỮNG CHIẾC NHẪN - Quyển I
Đội Đồng Hành của Chiếc Nhẫn đứng yên lặng bên cạnh ngôi mộ của Balin. Frodo nghĩ đến Bilbo và tình bạn lâu dài của ông với người lùn, và về chuyến thăm của Balin đến Quận cách đây từ lâu. Trong căn phòng bụi bặm trong rặng núi này, có vẻ như một ngàn năm trước đang quay lại từ thế giới bên kia.
Cuối cùng họ chuyển động và nhìn lên, rồi họ bắt đầu tìm kiếm bấy kỳ cái gì cho thể cho họ thông tin về số phận của Balin, hoặc những gì đã xảy ra với người của ông. Có một cánh cửa nhỏ hơn ở phía bên kia của căn phòng, nằm dưới tia sáng. Ở cả hai cánh cửa họ thể thấy nhiều cái hộp đang nằm, và giữa chúng là nhiều thanh gươm gãy cùng với nhiều đầu rìu, những cái khiên và mũ trụ bị chém vỡ. Một số thanh gươm có móc ở đầu: đó là những thanh mã tấu của bọn orcs có lưỡi đen.
Có nhiều chỗ lõm cắt vào trong mặt đá của những bức tường, và giữa chúng là một cái hộp gỗ cốt thép lớn. Tất cả đều đã bị gãy và bị cướp sạch; nhưng bên cạnh những cái nắp vỡ tan của chúng còn nằm lại một cuốn sách. Nó đã bị đâm xéo và bị đốt một phần, và nó cũng đã bị nám đen và nhuốm đầy những đốm sẫm giống như máu khô khiến cho chỉ còn một phần rất ít trên nó là có thể đọc được. Gandalf cẩn thận nâng nó lên, nhưng những tờ giấy xào xạc và rách ra khi ông đặt nó lên phiến đá. Ông mải mê đọc chúng một lúc mà không nói tiếng nào. Frodo và Gimli đứng bên cạnh ông và có thể thấy được, khi ông thận trọng lật những tờ giấy, rằng chúng được viết bằng nhiều đôi tay khác nhau, bằng những ngôn ngữ cổ, của cả vùng Moria lẫn Dale, và thỉnh thoảng lại có những dòng chữ của người Elves.
Cuối cùng Gandalf ngẩng đầu dậy. "Đây có vẻ như là hồ sơ về tài sản của những người của Balin," ông nói. "Ta đoán rằng nó đã được bắt đầu ghi chép vào đêm họ đến Thung Lũng Dimrill ba mươi năm trước: những trang giấy có vẻ như được đánh số tương ứng với những năm sau khi họ đến. Trang đầu được đánh số một - ba, thế nên ít nhất đã có hai trang đầu bị mất. Nghe này.
"Chúng tôi đã đẩy lùi bọn orcs khỏi cánh cổng vĩ đại và bảo vệ- ta nghĩ vậy; từ kế tiếp bị mờ và bị cháy xém; có thể là căn phòng – chúng tôi đã tàn sát nhiều tên trong ánh sáng - ta nghĩ thế - mặt trời trong thung lũng. Flui đã bị giết bởi một mũi tên. Ông đã giết tên vĩ đại. Rồi tiếp theo là một đoạn bị mờ rồi tiếp theo là Flui nằm dưới bãi cỏ gần Mirrormere. Ta không thể đọc được một hoặc hai dòng tiếp theo. Rồi tiếp theo là Chúng tôi đã dùng căn phòng số hai mươi mốt ở tận cùng phía Bắc để cư ngụ. Đó là ta không thể đọc được. Nó nói đến một cái trục. Rồi Balin đã dựng lên chỗ ngồi của của ông trong Căn phòng Mazarbul."
"Căn Phòng Hồ Sơ," Gimli nói"tôi đoán là căn phòng mà chúng ta đang đứng đây."
"Phải, ta không thể đọc được một đoạn dài tiếp theo," Gandalf nói, "ngoại trừ các từ vàng và Cây rìu của Durin và một loại mũ trụ gì đó. Rồi Balin bây giờ là lãnh chúa của Moria. Có vẻ như một chương hết lại ở đây. Sau một số dấu sao thì một bàn tay khác bắt đầu ghi chép và ta đọc thấy rằng chúng ta đã tìm thấy bạc đích thực, và sau đó là từ rèn tuyệt hảo và là cái gì đó, ta biết rồi, mithril; và hai dòng cuối cùng Uin đã tìm những kho vũ khí phía trên ở Tầng Sâu Thứ Ba, một số từ đi về phía tây, một vết mờ, đến cổng Hollin."
Gandalf ngừng lại và đặt vài tờ giấy sang một bên. "Có nhiều trang cùng loại, có vẻ như được viết vội vã và bị hư hại khá nhiều, ông nói; "nhưng ta không thể làm gì nhiều với nó trong áng sáng như thế này. Lúc này hẳn đã có khá nhiều trang sách bị mất, bởi vì họ bắt đầu đánh số chúng từ năm, năm thứ năm trong cuộc khai khẩn, ta đoán vậy. Xem nào! Không, chúng quá rách và mờ, ta không thể đọc được. Tốt hơn là chúng ta nên làm điều này trong ánh mặt trời. Đợi nào! Ở đây có cái gì đó: nó được viết bởi một cánh tay to lớn mạnh mẽ bằng một loại ngôn ngữ Elves."
"Hẳn đó là cánh tay của Ori," Gimli nopí, nhìn lên tay thầy phù thuỷ. "Ông ấy có thể viết đẹp và nhanh, và thường dùng chữ của người Elves để viết."
"Ta e là ông ta đang viết ra những điều xấu từ một bàn tay vàng," Gandalf nói.
"Từ đầu tiên rõ ràng là đau buồn, nhưng phần còn lại của cả dòng thì bị mất, chỉ trừ rằng nó tận cùng bằng estre. Phải, hẳn nó phải là yestren (chiều hôm qua) rồi tiếp theo là ngày thứ mười tháng mười một Balin lãnh chúa của vùng Moria đã ngã xuống tại Thung lũng Dimrill. Ông đã đơn độc đi tìm Mirrormere. Một tên orc đã bắn ông từ phía sau bằng một hòn đá. Chúng tôi đã giết tên orc, dựng thêm nhiều lều… đến từ phía đông trên Mỏ Bạc. Phần còn lại của trang sách quá mờ khiến ta khó có thể đọc ra được cái gì, nhưng ta nghĩ là ta đọc được chúng tôi đã chặn cánh cổng, và tiếp theo là có thể cầm cự được lâu nếu, và rồi có thể là kinh khủng và đau đớn. Balin tội nghiệp! Ông ấy có vẻ như chỉ giữ được danh hiệu của mình chưa đầy năm năm. Ta không biết là điều gì đã xảy ra sau đó; nhưng không còn thời gian để giải những câu đố trong những trang cuối cùng. Ở đây là trang sau chót." Ông ngừng lại và thở dài.
"Đọc những điều này thật làbuồn," ông nói. "Ta e là kết cục của nó thật kinh khủng! Nghe này! Chúng tôi không thể thoát ra. Chúng đã chiếm Cây cầu và căn phòng thứ hai. Frbr và Luno và Nbli đã ngã xuống tại đấy. Và rồi bốn dòng bị dấy bẩn đến nỗi ta chỉ có thể đọc được từ năm ngày trước. Dòng cuối cùng là chạy qua vũng nước trên bức tường ở Cổng Tây. Tên Canh Gác trong Nước đã bắt Uin. Chúng tôi không thể thoát ra. Kết cục đang đến và rồi tiếng trống, tiếng trống vang lên từ dưới sâu. Ta không biết điều này có nghĩa gì. Điều cuối cùng được viết ở đây được nguệch ngoạc bằng chữ của người elf: chúng đang đến. Không còn gì nữa." Gandalf ngừng lại và đứng lặng trầm ngâm.
Một cảm giác khiếp đảm và kinh hãi đột ngột trong căn phòng trùm xuống Đội Đồng Hành. "Chúng tôi không thể thoát ra," Gimli lầm bầm. "Cũng may cho chúng ta là nước trong hồ đã hạ xuống khá nhiều, và tên Canh Gác đang ngủ ở dưới sâu phía nam."
Gandalf ngẩng đầu lên và nhìn quanh. "Có vẻ như họ đã chống cự đến cùng ở cả hai cửa," ông nói, "nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Thế là kết cục của nỗ lực chiếm lại Moria! Việc này thật dũng cảm nhưng khờ ngốc. Chưa đến lúc đó. Lúc này thì ta sợ là phải nói lời chia tay với Balin con trai của Fundin. Ông phải nằm đây trong căn phòng của ông cha. Chúng ta sẽ lấy cuốn sách của ông, Cuốn Sách Mazarbul , và nhìn lại gần hơn nữa. Anh nên giữ nó, Gimli ạ, và mang về cho Dbin nếu như anh còn cơ hội. Anh ta sẽ rất quan tâm đến cuốn sách này, cho dù nó sẽ làm anh ta rất đau buồn. Nào, đi thôi! Buổi sáng đã qua rồi."
"Chúng ta sẽ đi đường nào?" Boromir hỏi.
"Trở về phòng tiền sảnh," Gandalf trả lời. "Nhưng cuộc thăm viếng của chúng ta với căn phòng này không hoàn toàn vô ích. Bây giờ thì ta đã biết chúng ta đang ở đâu. Chắc chắn là, như Gimli nói, đang ở trong Căn Phòng Mazarbul; và căn phòng này hẳn phải là căn phòng thứ hai mươi mốt ở Cực Bắc. Do đó chúng ta nên đi ra bằng cái cổng vòm phía đông của căn phòng, và rồi rẽ phải về hướng nam và đi xuống. Căn Phòng Hai Mươi Mốt hẳn là nằm ở Tầng Bảy, ở phía trên Cánh Cổng sáu tầng. Đi nào! Trở về tiền sảnh!"
Gandalf nói những điều này một cách khó khăn, vì một tiếng Boom lớn đang cuộn lên có vẻ như từ xa phía dưới, và nó làm cho khối đá dưới chân họ rung lên. Họ vội vã lao đến cánh cửa. Những tiếng doom, doom cuộn lên, nhưng thể có những bàn tay khổng lồ đang biến những hang động của Moria thành một cái trống khổng lồ. Rồi một tiếng vọng lớn vang đến: một tiếng tù và cực lớn thổi vang căn phòng, và rồi một tiếng tù và trả lời và những tiếng thét thô lỗ vang lên từ xa. Có những âm thanh vội vã của nhiều tiếng chân.
"Chúng đang đến!" Legolas kêu lên.
"Chúng ta không thể thoát ra," Gimli nói.
"Bị mắc bẫy!" Gandalf thét lên. "Vì sao mà ta lại dừng lại nhỉ? Bây giờ bọn ta ở đây, bị kẹt, nhưng họ trước đây. Nhưng ta thì không thế. Chúng ta sẽ xem cái gì - " Tiếng trống doom, doom vang lên và những bức tường rung lên.
"Đóng sập cửa và chặn nó lại!" Aragorn kêu lên. "Và canh chừng hành lý của mình khi mà chúng ta còn có thể: chúng ta có thể có cơ hội để quyết định con đường của chúng ta."
"Không!" Gandalf nói. "Chúng ta không thể đóng lại được. Hãy để cửa đông khép hờ! Chúng ta sẽ đi hướng đó nếu như còn cơ hội."
Một tiếng tù và chói tai rít vọng và những tiếng thét nhức óc vang lên. Những tiếng bước chân đang lao rầm rập xuống hành lang. Những tiếng loảng xoảng vang lên khi Đội Đồng Hành rút gươm. Thanh Glamdering toả ra một thứ ánh sáng mờ, và lưỡi thanh Chích loé lên. Boromir tựa vai về phía cổng tây.
"Đợi một lúc! Đừng đóng nó ngay!" Gandalf nói. Ông lao đến bên Boromir và kéo Boromir đứng thẳng dậy.
"Kẻ nào đến đây để khuấy động giấc ngủ của Balin Lãnh chúa Moria?" ông kêu lên vang vọng.
Một chuỗi cười khàn khàn đáp lời, giống như tiếng những hòn đá trượt đổ xuống một cái vũng; vang giữa những tiếng la hét vọng lên sâu từ phía dưới để ra lệnh. Tiếng trống doom, boom, doom vang lên từ sâu phía dưới.
Với một cử động rất nhanh Gandalf bước lên trước lối đi hẹp đang mở ra từ phía cửa và phóng mạnh cây quyền trượng củamình tới trước: có một luồng chớp loé lên làm sáng bừng căn phòng và lối đi phía ngoài. Thầy phù thuỷ nhìn ra trong một thoáng. Tên rít vùn vụt xuống hành lang khi ông bật lui.
"Bọn Orc, đông lắm." ông nói. "Có một số tên to lớn và ma quái: những tên Uruk đen của vùng Mordor. Chúng đang lùi lại trong một lúc, nhưng còn có một tên khác ngoài đó. Một tên quỷ khổng lồ hang động khủng khiếp, ta nghĩ vậy, hoặc là còn nhiều hơn một tên nữa. Không có hy vọng gì thoát ra theo hướng này."
"Và hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì nữa, nếu chúng cũng đến từ những cửa khác," Boromir nói.
"Chẳng có âm thanh gì ở ngoài ấy cả," Aragorn nói, ông vẫn đang đứng cạnh cửa đông và nghe ngóng. "Lối đi ở phía này đâm thẳng xuống cầu thang: nó rõ ràng chẳng dẫn về tiền sảnh. Nhưng cứ mù quáng lao theo lối này với bọn truy đuổi đằng sau thì chẳng hay gì. Chúng ta không thể chặn cửa lại được. Chìa khoá đã mất và ổ khoá thì vỡ, và nó lại mở vào trong. Chúng ta phải làm gì đó để kéo dài thời gian của chúng trước. Chúng phải làm cho chúng sợ Căn phòng của Mazarbul!" ông nói và khẽ mân mê cái lưỡi thanh gươm của mình, thanh Andruil.
Có tiếng chân nặng nề vang lên ở hành lang. Boromir lao mình ngược lại phía cửa và nhấc nó lên; rồi ông nêm nó lại với những lưỡi gươm gãy và những mẫu gỗ. Đội Đồng Hành rút lui lại sang phía kia của căn phòng. Nhưng họ vẫn không hề có cơ hội trốn thoát. Một cú thúc mạnh vào cánh cửa khiến nó run lên; và nó bắt đầu từ từ ken két mở ra, mở ngược về phía những cái nêm. Một cánh tay và một bờ vai khổng lồ, với nước da có vảy màu xanh tối tăm đang thò qua khoảng trống mở rộng. Thế rồi một bàn chân khổng lồ bằng phẳng và không có ngón đạp xuyên qua. Có một khoảng im lặng chết chóc diễn ra ở bên ngoài.
Boromir phóng đến và dùng hết sức mình chém xuống cái tay ấy; nhưng thanh gươm của ông văng lên, lạng sang một bên và rơi khỏi cánh tay run bật lên của ông. Lưỡi gươm đã bị mẻ đi.
Thình lình, với mục đích riêng của mình, Frodo cảm thấy một cơn giận dữ tràn lên trong tim. "Quận!" ông kêu lên, và phóng đến bên Boromir, ông cúi xuống và đâm mạnh thanh Chích vào cái bàn chân gớm guốc. Một tiếng la vang lên, rồi cái chân giật ngược về, suýt nữa là giật luôn thanh Chích ra khỏi tay Frodo. Những giọt đen đen nhỏ xuống khỏi lưỡi gươm và khói bốc lên từ nền nhà. Boromir ném mạnh người về phía cánh cửa và đóng sập nó lại.
"Một nhát gươm vì Quận!" Aragorn kêu lên. "Vết cắn của tên hobbit này sâu lắm! Anh có một thanh gươm tốt đấy, Frodo con trai của Drogo!"
Có một kẽ nứt trên cánh cửa, rốt những vết nứt liên tiếp xuất hiện. Tiếng nện búa hừng hừng vang lên trên nó. Nó kêu răng rắc và đổ dần về sai, và rồi thình lình mở bung ra. Tên bay chíu chít, nhưng vướng phải bức tường phía bắc, và rơi lả tả xuống nền nhà mà chẳng gây nên thiệt hại gì. Rồi một tiếng tù và rúc lên và những tiếng chân rầm rập vang lên, rồi bọn orc lũ lượt nhảy ào vào phòng.
Đội Đồng Hành không thể đếm được là có tất cả bao nhiêu tên. Cuộc giao tranh diễn ra náo loạn, nhưng bọn orcs mất tinh thần trước sự kháng cự quyết liệt. Legolas bắn hạ hai tên ngay cổ họng, Gimli đốn đổ hết cặp chân này đến cặp chân khác đang nhảy bổ lên ngôi mộ của Balin. Boromir và Aragorn tàn sát nhiều tên khác. Khi mười ba tên ngã nhào thì bọn còn lại kêu thét bỏ chạy, bỏ lại những người phòng thủ không bị xây xát gì, chỉ trừ Sam bị một vết trầy trên da đầu. Anh đã thụp đầu xuống rất nhanh và thoát được; và anh đã đánh ngã tên orc của mình: một nhát đâm thật mạnh bằng thanh gươm Hầm Mộ của anh. Một đốm lửa bùng lên trong đôi mắt nâu của anh khiến cho Ted Sandyman cũng phải thối lui nếu ông ta thấy nó.
"Đến lúc rồi!" Gandalf kêu lên. "Đi nào, trước khi tên quỷ khổng lồ quay trở lại!"
Nhưng thậm chí ngay khi họ rút lui như vậy, trước khi Pippin và Merry đến được cái cầu thang dẫn ra ngoài, thì tên đầu lĩnh orc khổng lồ, cao gần như con người, đeo áo giáp đen từ đầu đến chân, đã nhảy bổ vào pòng, theo sau hắn là đám thuộc hạ tụm lại quanh ngưỡng cửa. Khuôn mặt bè bè của hắn đen đúa, đôi mắt hắn như những cục than, và cái lưỡi thì đỏ lòm; hắn mang một thanh kích to tướng. Hắn giương mạnh cái khiến to tướng ra đỡ thanh gươm của Boromir và hất ông lui lại, quật ông ngã xuống nền nàh. Luồn người dưới cú đánh của Aragorn với một tốc độ của một con rắn đang mổ hắn lao vào Đội Đồng Hành và phóng thanh kích của mình về phía Frodo. Nhát đâm giáng trúng vào vai ông, và Frodo bị hất văng về phía tường và bị ghim cứng vào đó. Sam la lên, chặt mạnh vào cái cán kích, và nó gãy ra. Nhưng thậm chí khi mà tên orc đã kịp vứt mẫu gậy trong tay đi và rút mã tấu ra thì thanh Anduril đã bổ xuống cái mũ trụ của hắn. Một ánh chớp như một ngọn lửa bừng lên và cái mũ trụ vỡ tan ra. Tên orc đổ vật xuống, đầu bị chẻ đôi. Bọn thuộc hạ của hắn tru lên khi Boromir và Aragorn lao về phía chúng.
Những tiếng doom, doom lại vang lên từ dưới đất sâu. Âm thanh khủng khiếp lại vang lên.
"Nào!" Gandalf la lên. "Đây là cơ hội cuối cùng. Chạy đi nào!"
Aragorn nhấc Frodo đang nằm trên tường lên và lao về phía cầu thang, đẩy Merry và Pippin chạy trước. Những người khác chạy theo; nhưng Gimli phải cần Legolas kéo lê đi, bất chấp nguy hiểm, ông cứ nấn ná lại quanh ngôi mộ của Balin, đầu cúi xuống. Boromir kéo mạnh cái cổng phía ông, bản lề của nó rít lên ken két: hai bên bề mặt của nó đều có những cái vòng thép, nhưng không thể kéo nhanh được.
"Tôi không sao," Frodo hổn hển. "Tôi có thể đi được. Hạ tôi xuống nào!"
Aragorn gần như buông rơi ông xuống vì giật mình. "Tôi cứ nghĩ là anh đã chết!" ông kêu lên.
"Chưa đâu!" Gandalf nói. "Nhưng không còn thời gian để mà ngạc nhiên đâu. Đi nào, tất cả các anh, xuống cầu thang! Đợi ta vài phút ở dưới đáy, nhưng nếu ta không xuống sớm thì cứ đi! Hãy đi nhanh và chọn những con đường dẫn về phía phải và đi xuống."
"Chúng tôi không thể để ông ở lại một mình giữ cửa được!" Aragorn nói.
"Hãy làm những gì ta nói!" Gandalf giận dữ nói. "Những thanh gươm không làm gì được ở đây đâu. Đi!"
Chẳng có tia sáng nào chiếu xuống con đường và nó hoàn toàn tối tăm. Họ dò dẫm con đường dẫn xuống những bậc thang dài, và rồi nhìn ngược lại; nhưng họ không thể thấy gì, ngoại trừ ánh sáng lờ mờ toả ra từ cây quyền trượng của thầy phù thuỷ ở trên cao. Ông có vẻ như vẫn đang đứng bảo vệ bên cánh cửa đóng lại. Frodo thở nặng nề và đổ xuống người Sam, người đang choàng tay qua tay ông. Họ đứng nhìn ngược vào bóng tôi trên cầu thang. Frodo nghĩ là ông nghe thấy giọng của Gandalf ở phía trên, những lời thì thầm tuôn xuống từ mái trần dốc với tiếng thở dài vọng lại. Ông không thể hiểu được chúng nói gì. Những bức tường có vẻ như đang run lên. Cứ chốc chốc tiếng trống vỗ lại vang mạnh lên: doom, doom.
Thình lình đỉnh của cầu thang loé lên một luồng sáng trắng. Rồi bụi đổ xuống với một tiếng uỵch mạnh. Tiếng trống vỗ vang lên man dại: doom-boom, doom-boom, và rồi nó dừng lại. Gaffer lao vụt xuống cầu thang và ngã xuống nền đất giữa Đội Đồng Hành.
"Nào nào! Xong rồi!" thầy phù thuỷ nói, chân lảo đảo. "Ta đã làm những gì ta có thể làm. Nhưng ta gặp phải tay đối thủ, và đã gần như bị tiêu diệt. Nhưng đừng đây nữa! Đi nào! Các anh sẽ phải đi mà không có ánh sáng một lúc: ta run quá. Đi nào! Đi nào! Anh đâu rồi hả Gimli? Đi trứoc ta. Tất cả các ánh, đứng gần lại phía sau!"
Họ khấp khểnh đi sau ông và tự hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Những tiếng trống vỗ doom, doom lại vang lên: bây giờ thì âm thanh của chúng đã nghẹn lại và vang xa, nhưng vẫn cứ đuổi theo họ. Không còn âm thanh truy đuổi nào khác, dù là tiếng chân hay bất kỳ tiếng động nào. Gandalf không rẽ về phía nào, dù trái hay phải, vì con đường có vẻ như sẽ đi theo hướng mà ông muốn, Cứ chốc chốc nó lại hạ xuống vài bậc thang, hơn năm mươi bậc, để xuống một tầng thấp hơn. Đó là lúc họ gặp nguy hiểm lớn nhất, vì họ không thể thấy những bậc dốc hạ xuống trong bóng tối, cho đến khi họ đi lên nó, và đặt chân vào khoảng không. Gandalf dò đường bằng cây quyền trượng của ông như một người mù.
Cuối cùng họ đã đi được một dặm sau gần một giờ, hoặc có thể là hơn thế, và đã đi xuống khá nhiều bậc thang. Vẫn chẳng có âm thanh truy đuổi nào. Họ gần như đã bắt đầu hy vọng rằng họ sẽ trốn thoát. Đến cuối tầng bảy thì Gandalf ngừng lại.
"Nó đang nóng!" ông hổn hển. "Lúc này thì chúng ta đã đi xuống dưới ít nhất là đến tầng của Cánh Cổng. Bây giờ ta nghĩ là chúng ta nên tìm một ngã rẽ về bên trái đưa chúng ta về phía đông. Ta hy vọng là nó không cách xa đây. Ta đã rất mệt. Ta phải nghĩ mộ tlúc, thậm chí nếu như tất cả bọn orcs có rầm rập đuổi theo ta đi nữa."
Gimli đỡ lấy tay ông và giúp ông ngồi xuống một bên bậc đá. "Chuyện gì xảy ra trên cánh cửa thế?" ông hỏi. "Ông đã gặp tên đánh trống à?"
"Ta không biết," Gandalf trả lời. "Nhưng chính bản thân ta đã thình lình đối mặt với một cái gì đó mà trước đây ta chưa hề gặp. Ta không thể nghĩ ra mình phải làm gì ngoài việc cố áp đặt một câu thần chú đóng cửa lên cánh cửa. Ta biết nhiều câu thần chú như vậy; nhưng để làm mọi việc một cách đúng lúc đòi hỏi cần có thời gian; và thậm chí khi làm như vậy thì cánh cửa vẫn có thể bị phá bởi sức mạnh.
"Khi ta đứng đấy thì ta có thể nghe thấy tiếng của bọn orc vang lên từ phía kia: ta nghĩ là chúng sẽ phá tung cánh cửa vào bất kỳ lúc nào. Ta không thể nghe thấy chúng nói gì; có vẻ như chúng đang nói chuyện với nhau bằng cái thứ ngôn ngữ gớm ghiếc của chungs. Tất cả những gì mà ta nghe được chỉ là ghvsh < how to pronounce it?>; nó có nghĩa là "lửa". Rồi một cái gì đó lao vào phòng - ta cảm thấy nó lao qua cánh cửa, và bản thân bọn orcs cũng sợ hãi và im bặt đi. Nó nắm chặt lấy cái vòng thep; và rồi nó nhận ra ta và câu thần chú của ta.
"Đó là điều mà ta không thể đoán trước được, vì ta chưa bao giờ gặp phải một sự thách thức như thế. Đòn phản phép của nó thật kinh khủng. Nó gần như làm ta gãy nát. Trong một thoáng cánh cửa rời khỏi sự điều khiển của ta và bắt dầu mở ra! Ta đã phải đọc câu thần chú Ra Lệnh. Đó là một sự căng thẳng khủng khiếp. Cánh cửa cháy tung ra thành từng mẩnh. Có một cái gì đó tối đen như một đám mây chặn tất cả ánh sáng bên trong, và ta bị ném ngược xuống cầu thang. Tất cả các bức tường đều oằn đi, cũng như trần nhà, ta nghĩ vậy.
"Ta sợ là Balin đã bị chôn rất sâu, và có thể là có cái gì khác cũng được chôn tại đấy. Ta không thể nói nó là gì. Nhưng ít nhất thì lối đi phía sau chúng ta đã hoàn toàn bị chặn lại. A! Ta chưa bao giờ cảm thấy mệt lử như vậy, nhưng nó qua rồi. Và còn bây giờ thì anh ra sao rồi, Frodo? Không có thời gian để nói điều này, nhưng ta chưa bao giờ cảm thy vui mừng đến thế trong cuộc sống của ta khi anh nói chuyện trở lại. Ta sợ là Aragorn đang mang theo một hobbit dũng cảm nhưng đã chết rồi.
"Có chuyện gì với cháu đâu?" Frodo nói. "Cháu còn sống, và đó là tất cả những gì cháu nghĩ. Cháu bị thâm tím mình mẩy và bị thương, nhưng không đến nỗi quá tệ."
"Phải," Aragorn nói. "tôi chỉ có thể nói rằng tay hobbit này được chế tạo bởi một chất liệu vô cùng cứng rắn mà trước đây tôi chưa gặp thứ gì giống thế. Nếu như mà tôi biết thế thì tôi đã nói chuyện nhẹ nhàng hơn tại Quán trọ ở Bree! Cú đâm kích đó có thể xiên cả một con bò mộng hoang!"
"Phải, nhưng nó không xiên tô, tôi rất vui mừng mà nói thế," Frodo nói; "cho dù tôi cảm thấy như thể tôi đã bị kẹp giữa một cái búa và một cái đe." Ông không nói gì nữa. Ông thở ra đau đớn.
"Cậu giống Bilbo." Gandalf nói. "Bên trong cậu có nhiều thứ hơn là những gì thấy bằng mắt, như ta đã nói về anh ta trước đây khá lâu." Frodo tự hỏi là câu nói này còn có ý nghĩa sâu xa nào nữa không.
Bây giờ họ lại tiếp tục đi. Liền đó Gimli lên tiếng. Ông có đôi mắt tinh tường trong bóng đêm. "Ta nghĩ là," ông nói, "có ánh sáng ở phía trước. Nhưng không phải là ánh sáng ban ngày. Nó đỏ. Nó là gì nhỉ?"
"Ghvsh!" Gaffer nói. "Ta không biết là chúng có ý nghĩa gì: những tầng thấp hơn đang cháy sao? Chúng ta vẫn chỉ có thể tiếp tục đi thôi."
Ánh sáng đã bắt đầu hiện rõ ra, và tất cả đều có thể thấy nó. Nó nhấp nháy và toả sáng trên những bức tường ở phía dưới con đường nằm phía trước họ. Họ không thể thấy con đường của mình: ở phía trước con đường chạy dọc xuống rất nhanh, và ở trên một con đường phía trước là một cái cổng vòm thấp; ánh sáng toả ra từ nó. Không khí trở nên rất nóng.
Khi họ đến chỗ cái cổng vòm thì Gandalf đi qua, ra hiệu cho họ đợi. Khi ông đứng sau lối đi họ thấy khuôn mặt ông rực đỏ lên vì ánh sáng. Ông nhanh chóng bước lui.
"Có một cái gì đó ma quái kỳ lạ trong đó," ông nói, "rõ ràng là nó được sắp đặt để chào đón chúng ta. Nhưng bây giờ thì ta đã biết chúng ta đang ở đâu: chúng ta đã đến Vực Sâu Đầu Tiên, tầng giữa nằm dưới Cánh Cổng. Đó là Phòng Thứ Hai của Moria Cổ; và Cánh Cổng đang nằm gần đây: nó nằm ở phía sau góc phía đông, ở phía bên trái, không xa hơn một phần tư dặm nữa. Băng qua Cây Cầy, leo lên cầu thang rộng, dọc theo con đường lớn băng qua Căn Phòng Đầu Tiên, và thoát ra! Nhưng đi nào và chú ý quan sát!"
Họ nhìn ra. Phía trước ọ là một căn phòng hang động khác. Nó cao ngất và xa hơn căn phòng mà họ đã ngủ qua. Họ ở gần góc phía đông củanó; phía tây của nó chìm vào bóng tối. Ở giữa phòng là thân của hai cây cột cao ngất. Chúng được khắc giống như thân của những cái cây khổng lồ có cành cây đỡ trên mái nhà được trang trí những họa tiết bằng đá. Thân của chúng bằng phẳng và đen, nhưng ánh sáng đỏ phản chiếu mờ mịt trên sườn chúng. Cắt ngang nền nhà, gần chân của hai cây cột khổng lồ đó là một vết nứt vĩ đại mở rộng. Ánh sáng đỏ khắc nghiệt đang thoát ra từ đó, và thỉnh thoảng ngọn lửa lại liếm lên lên bờ việc và cuộn quanh đế của những cây cột. Những luồng khói đen cuộn lên bầu không khí nóng bỏng.
"Nếu chúng ta đi bằng con đườn chính dẫn xuống từ những căn phòng phía trên, thì chúng ta đã bị kẹt lại ở đây," Gaffer nói. "Chúng ta hãy hy vọng rằng ngọn lửa đang nằm giữa chúng ta và những kẻ truy đuổi. Đi nào! Không còn thời gian để mất đâu."
Thậm chí khi ông nói thì họ đã nghe tiếng trống truy đuổi vang lên: doom, doom, doom. Từ đằng xa phía sau bóng tối ở phía tây của căn phòng vẳng lại tiếng la thét và tiếng tù và rúc lên. Doom, doom: những cây cột dừng như run lên và ngọn lửa lẩy bẩy.
"Nào, chuyến đua cuối!" Gandalf nói. "Nếu như mặt trời đang chiếu sáng ở ngoài thì chúng ta có thể trốn thoát. Đi theo ta!"
Ông rẽ trái và chạy nhanh qua cái nền bằng phẳng của căn phòng. Khoảng cách xa hơn là khi nhìn. Khi họ chạy thì họ nghe thấy tiếng thình thịch và tiếng vang của nhiều bước chân vội vã đuổi theo từ phía sau. Một tiếng thét đinh tai nhức óc rít lên: họ đã bị nhìn thấy. Có tiếng thép loảng xoảng vang lên. Một mũi tên rít lên phía trên đầu Frodo.
Boromir bật cười. "Chúng không chờ đợi điều này," ông nói. "Ngọn lửa đã cắt đứt chúng ra. Chúng ta ở sai hướng rồi."
Bất thình lình Frodo thấy một kẽ nứt sâu ở trước mặt ông. Ở cuối căn phòng, nền nhà hoàn toàn biến mất và đổ xuống một vực sâu không ai biết đến. Cánh cửa bên ngoài chỉ có thể đến qua một cây cầu đá mỏng manh, không hề được lát đá và cũng không có tay vịn, nó bắc qua khe nứt chạy dài khoảng năm mươi foot. Đó là là một trong những công trình phòng thủ thời xưa của Người Lùn nhằm chống lại bất kỳ kẻ thù nào có thể chiếm được Căn Phòng Đầu Tiên và con đường ra ngoài. Họ chỉ có thể đi qua thành hàng một. Gandalf ngừng lại bên bờ vực và những người khác chạy đến dồn lại phía sau.
"Dẫn đường đi, Gimli!" ông nói. "Pippin và Merry đi tiếp theo sau. Đi thẳng đến và leo lên cầu thang phía sau cánh cửa."
Tên rơi lả tả chung quanh họ. Một mũi tên bắn đúng vào Frodo và văng ngược lại. Một mũi khác xé rách cái nón của Gandalf và vướng luôn ở đó như một cái lông chim đen. Frodo nhìn lại.Ông thấy những bóng đen lố nhố đằng sau đám lửa: có vẻ như có đến hàng trăm tên orcs. Chúng vung kích, mã tấu với những hòn đá đỏ như máu trong ánh lửa. Tiếng trống vỗ vang lên doom, doom, vang lên lớn hơn và lớn hơn nữa, doom, doom.
Legolas quay lại và đặt một mũi tên lên dây, cho dù nó quá dài so với cây cung nhỏ của chàng. Chàng kéo cung, nhưng tay chàng thõng xuống và mũi tên rơi xuống đất. Chàng thét lên một tiếng khiếp đảm và sợ hãi. Hai tên quỷ khổng lồ to tướng vừa xuấ hiện, chúng mang theo những phiến đá khổng lồ, và ném chúng xuống tạo thành lối đi vượt qua lửa. Nhưng không phải những tên quỷ khổng lồ làm cho chàng trai người Elf tràn ngập kinh sợ. Đội ngũ những tên orcs đang mở ra, và chúng dạt ra, như thể chính bản thân chúng cũng sợ. Có một cái gì đó đang đi lên từ phía sau chúng. Không thể thấy rõ đó là cái gì: nó giống như một bóng đen khổng lồ ở giữa một hình dạng tăm tối, có thể là có hình người, nhưng lớn hơn nhiều; bên trong nó như đang chứa đầy quyền lực và kinh hãi và những thứ đó đang vượt lên phía trước nó.
Nó tiến lại bên cạnh đám lửa và ánh sáng tắt vụt đi như thể một đám mây đang phủ lên nó. Nó nhảy vụt qua đám lửa. Ngọn lửa bùng lên để đón chào nó, và bốc khói cuồn cuộn quanh nó; những vòng khói đen cuộn lên trong không khí. Tóc của nó chảy dài xuống nhen lửa và bốc cháy phía sau nó. Trong tay phải của nó là một thành gươm nhìn giống như một vầng lửa; và trong tay trái nó là một cái roi được tạo thành nhiều từ cái roi da.
"Ai! ai!" Legolas kêu thét lên. "Một Balrog! Một Balrog đang đến!"
Gimli nhìn trừng trừng, mắt mở rộng. "Nỗi Tai Ương của Durin!" ông la lên, buông rìu xuống và che mặt lại.
"Một Balrog." Gandalf lẩm bẩm. "Bây giờ thì ta hiểu rồi." Ông loạng choạng và nặng nề tựa người lên cây quyền trượng. "Số phận ma quái thật! Và ta thì lại đang rất yếu."
Cái bóng đen kia trườn đến chỗ họ cùng với lửa. Những tên orc kêu thé lên và ào xuống những bậc đá. Thế là Boromir nâng cái tù và của mình và rúc lên. Tiếng tù và thách thức vang vọng rộn ràng, giống như tiếng thét gào của nhiều cổ họng dưới mái động. Trong một thoáng bọn orcs nao núng và cái bóng đen kinh khiếp kia ngừng lại. Rồi những tiếng vọng tắt đi đột ngột như thể một ngọn lửa bị một ngọn gió hắc ám thổi tắt đi, và kẻ thù lại tiến lên.
"Vượt cầu!" Gandalf kêu lên, phục hồi lại sức lực. "Chạy đi1 Đó là một kẻ thù vượt hơn bất kỳ kẻ nào trong số các anh. Ta phải giữ con đường hẹp này. Chạy đi!" Aragorn và brrm không nghe theo mệnh lệnh mà vẫn đứng tại chỗ, bên cạnh nhau, ngay sau Gandalf ở đầu xa của cây cầu. Những người khác sững lại ngay tại ngưỡng cửa ở cuối phòng, và quay lại, họ không thể bỏ người thủ lĩnh của mình đơn độc ở lại đương đầu với kẻ thù.
Tên Balrog đã đến bên cầu. Gaffer đứng giữa cầu, nâng cao cây quyền trượng bằng tay trái, nhưng trong tay kia của ông là thanh Glamdring sáng chói, lạnh lùng và trắng rực. Kẻ thù của ông lại dừng lại, đối mặt với ông, và cái bóng đen của nó mọc ra hai cái cánh khổng lồ. Nó nâng cây roi lên, và những cái roi dai rít lên loảng xoảng. Lửa phụt ra từ lỗ mũi của nó. Nhưng Gandalf vẫn đứng vững.
"Mi không thể qua đây được," ông nói. Bọn orcs vẫn đứng sững, và một sự im lặng chết chóc trùm xuống. "Ta là người phục vụ của Ngọn Lửa Bí Mật, người nắm giữ ngọn lửa của Anor. Mi không thể qua được. Ngọn lửa hắc ám kia sẽ không giúp ích gì cho ngươi, ngọn lửa của Udyn. Hãy trở lại với Bóng Tối! Mi không thể qua được."
Tên Balrog không trả lời. Ngọn lửa có vẻ như tàn dần, nhưng bóng tối dâng lên. Hắn chậm chạp tiến về phía cây cầu, và thình lình hắn tự căng người lên, và đôi cánh của hắn trải ra từ bờ tường bên này sang bờ tường bên kia; hầu như không thể thấy được Gandalf, le lói trong vùng tối lờ mờ; ông có vẻ như quá nhỏ bé, và cùng với đó là sự cô độc: xám mờ và cúi người xuống, nhìn giống như một cái cây héo hon trước sự công kích của một cơn bảo.
Một thanh gươm đỏ rực lửa vụt ra từ bóng tối.
Thanh Glamdring vụt lên một đường trắng đáp lễ.
Tiếng va chạm loảng xoảng vang dội, lửa trắng loé lên. Tên Balrog ngã ra sau và thanh gươm của hắn văng lên thành những mảnh vụn chảy ra. Thầy phù thủy lảo đảo trên cầu, bước lùi một lửa, và rồi đứng thẳng trở lại.
"Mi không thể qua được!" ông nói.
Tên Balrog nhảy bật lên và phóng lên cầu. Cái roi của hắn cuộn và rít lên.
"Ông ấy không thể một mình chống trả!" Aragorn chợt la lên và chạy ngược lại chiếc cầu. "Elendil!" ông la lên. "Tôi đến với ông đây, Gandalf!"
"Gondor!" Boromir kêu lên và chạy theo bạn.
Ngay lúc đó Gandalf nâng cây quyền trượng lên, và phát ra một tiếng kêu lớn ông đánh mạnh xuống cây cầu trước mặt mình. Cây quyền trượng gãy rắc ra và rơi khỏi tay ông. Một luồng sáng trắng loá bùng lên. Cây cầu gãy ra. Nó gãy ra ngay tại chân Balrog, và đá tại chỗ nó đứng cuồn cuộn đổ xuống vực, trong khi phần còn lại của cây cầu lảo đảo run rẩy như một cái lưỡi đá đang thụt ra từ hư vô.
Với một tiếng kêu kinh khủng, Balrog đổ tới trước, bóng đen của hắn đổ xuống và biến mất. Nhưng ngay khi rơi xuống hắn cũng kịp vung roi, và những cái roi da quất mạnh lên cuộn quanh gối thầy phù thuỷ, kéo ông về phía bờ vực. ông lảo đảo và ngã xuống, bám víu vô vọng vào đá, và trượt vào vực thẳm.
"Chạy đi, những tên ngốc kia!" ông kêu lên, và biến mất.
Lửa đã tắt, và bóng tối trống rỗng ập xuống. Đội Đồng Hành đứng chôn chân trong kinh hãi nhìn chăm chăm vào cái hố. Thậm chi khi Aragorn và Boromir chạy trở về, phần còn lại của cây cầu cũng nứt ra và đổ xuống. Aragorn làm họ tỉnh lại bằng một tiếng thét.
"Đi nào! Bây giờ tôi sẽ dẫn đường các anh!" ông gọi to. "Chúng ta phải tuân theo mệnh lệnh cuối cùng. Chạy theo tôi!"
Họ điên cuồng chạy lên cái cầu thang khổng lồ đằng sau cánh cửa. Aragorn dẫn đường, Boromir chạy sau cùng. Ở phía trên đỉnh là một con đường lớn. Họ chạy dọc theo nó. Frodo nghe thấy tiếng Sam đang khóc bên cạnh ông, và ông thấy mình cũng đang khóc khi đang chạy. Tiếng trống vỗ doom, doom, doom vọng lên từ phía sau, bây giờ thì thật thê lương và chậm chạp; doom!
Họ chạy tiếp. Ánh sáng đang dâng lên phía trước họ; những vệt sáng rộng đang xuyên qua trần nhà. Họ chạy nhanh hơn. Họ chạy vào một căn phòng, sáng rực với ánh sáng ban ngày chiếu qua những cửa sổ phía đông của nó. Họ chạy băng qua nó. Họ chạy qua những cánh cửa gãy đổ khổng lồ, và rồi chợt Cánh Cổng Vĩ Đại mở ra phía trước họ, một cái cổng vòm chói rực ánh sáng.
Có một đội quân orc bảo vệ rạp mình sau bóng tối đằng sau hai bên những cái cột cao ngất của cánh cổng khổng lồ; nhưng những cái cổng đã vỡ tan và ngã xuống. Aragorn đánh ngã gục tên đội trưởng đang cản đường ông, và đám còn lại kinh hãi bỏ chạy đi trước cơn giận dữ của ông. Đội Đồng Hành chạy vụt qua chúng và chẳng có thấy bóng dáng chúng đâu. Khi vượt ra khỏi Cổng họ chạy xuống những bậc thang lớn trơ mòn, ranh giới của Moria.
Cuối cùng thì họ cũng lại cảm thấy hy vọng trở lại dưới bầu trời và cảm thấy gió lạnh đang phải vào mặt mình.
Họ không ngừng lại cho đến khi chạy ra khỏi những bức tường xa hơn một tầm tên.
Thung lũng Dimrill nằm trước mặt họ, Bóng của Rặng Núi Sương Mù phủ lên nó, nhưng ở phía đông có một luồng sáng vàng phủ lên mặt đấy. Lúc đó là một giờ chiều. Mặt trời đang chiếu sáng; mây trắng vào cào. Họ nhìn ngược lại. Cái cổng vòng Cánh Cổng Vĩ Đại ngoác ra tối tăm dưới bóng ngọn núi. Mờ nhạt và xa dưới mặt đất vọng lên tiếng trống vỗ chậm chạp: doom. Một làn khói đen mỏng bốc lên. Không còn thấy thêm gì nữa; thung lũng quanh đó đã trống rỗng. Doom. Sự đau buồn cuối cùng cũng đã thắng họ, và họ khóc rất lâu: một số thì đứng và khóc thầm, một số đổ xuống nền đất. Doom, doom. Tiếng trống nhỏ dần.


Hết Chương 17 Cây cầu Khazad-dym . Mời bạn xem tiếp : Chương 18 Lothlurien .

Trang Chủ
1
01
© xinh9x.wapsite.me