wap doc truyen sex online trên di động.
quay lén em 95 phang nhau trong nhà nghỉ với bạn trai price:0,7$

Xinh9XX.SEXTGEM.COM
chào mừng bạn đã đến với wapsite dành cho điện thoạixinh9x.wapsite.mechúc các bạn online vui vẻ ! !
03:38 | 26/12/24
price:0,7$
quay lén clip nư sinh câp3 trong nhà vệ sinh với bạn trai(price:0,7$)
truyen sex
tải tại đây
hoàng thùy linh tiếp tục tung clip lên mạng hot

Tải Video Này

Lượt xem: 199,406
Dung lượng:1283 KB
Thời gian:2p 47price:0,7$
truyen sex hay năm 2014truyen sex
watch sexy videos at nza-vids!
CHÚA TẾ CỦA NHỮNG CHIẾC NHẪN - Quyển I
"Cậu nên lặng lẽ mà đi, và nên đi sớm," Gandalf nói. Hai hoặc ba tuần đã trôi qua, và Frodo vẫn không tỏ dấu hiệu nào là đã sẵn sàng ra đi.
"Cháu biết. Nhưng khó mà làm được cả hai việc này," ông phản đối. "Nếu cháu cũng biến mất như bác Bilbo, thì câu chuyện sẽ nhanh chóng lan khắp Quận mất."
"Tất nhiên là cậu không được biến mất!" Gandalf nói. "Hoàn toàn không được làm thế! Ta nói sớm, chứ không phải ngay tức khắc. Nếu cậu có thể nghĩ ra cách nào để có thể lẻn ra khỏi Quận mà ít ai để ý, thì việc chậm trễ một thời gian cũng xứng đáng. Nhưng cậu không được chậm trễ quá lâu."
"Thế vào mùa thu thì thế nào, vào hoặc sau Lễ Sinh Nhật Của Chúng Tôi?" Frodo hỏi. "Cháu nghĩ là cháu có thể thu xếp được từ đây đến đó."
Thật sự ra, ông rất miễn cưỡng để phải bắt đầu, và bây giờ đã đến lúc. Bag End chợt có vẻ như là một nơi cư ngụ lý hưởng hơn những năm trước rất nhiều, và ông muốn nhấm nháp mùa hè cuối cùng của ông tại Quận càng nhiều càng tốt. Ông biết rằng khi mùa thu đến thì sẽ có ít nhất một phần nào đó trong tim ông sẽ nghĩ đến việc ra đi, như nó vẫn thường làm thế vào mùa này. Ông thật sự đã chuẩn bị tinh thần cho riêng mình để ra đi vào dịp sinh nhật thứ năm mươi: đó là dịp sinh nhật thứ một trăm hai mươi tám của Bilbo. Nó có vẻ như là một ngày thích hợp để khởi hành và theo dấu ông. Theo dấu Bilbo là điều quan trọng nhất trong tâm trí Bilbo, và điều này khiến cho ý nghĩ về sự ra đi của ông có thể chịu đựng được. Ông nghĩ càng ít càng tốt về chiếc Nhẫn, và về nơi mà cuối cùng nó có thể dẫn ông đến. Nhưng ông không nói tất cả những ý nghĩ của ông với Gandalf. Những gì thầy phù thuỷ đoán luôn luôn khó mà nói được .
Ông nhìn sang Frodo và mỉm cười. "Tốt lắm," ông lắm. "Ta nghĩ là nên làm thế, nhưng không được trễ hơn nữa. Ta đã cảm thấy rất lo. Trong lúc đó, phải cẩn thận, không được để lộ ra bất kỳ ý tưởng nào về nơi cậu định đi! Phải trông chừng không cho Sam Gamgee nói gì. Nếu cậu ta lộ ra, ta sẽ biến cậu ta thành một con cóc."
"Về việc cháu sẽ đi đâu," Frodo nói, "thì khó mà nói ra được, bởi vì cháu vẫn chưa có ý tưởng rõ rệt gì về việc này."
"Đừng ngớ ngẩn thế!" Gandalf nói. "Ta không khuyến cáo cậu về việc để lại một địa chỉ ở bưu điện! Nhưng cậu đang rời khỏi Quận - và điều này không nên biết đến, cho đến khi cậu đã ở xa đây. Và cậu phải đi, hoặc ít nhất là khởi hành, về bất kỳ hướng nào, Đông, Tây, Nam, Bắc đều được, - và hướng đi này hiển nhiên là phải không được ai biết."
"Tâm trí cháu đã bị choán hết với những ý nghĩ về việc rời khỏi Bag End, và nói lời chia tay, và hoàn toàn chưa nghĩ gì đến phương hướng," Frodo nói. "Cháu sẽ đi đâu? Và cháu sẽ đi bằng gì? Mục đích của cháu là gì? Bilbo đi để tìm một kho báu, bác ấy đã đến đấy và trở lại; nhưng cháu đi để đánh mất một vật báu, và không trở lại, như những gì cháu có thể thấy."
"Nhưng cậu không thể thấy quá xa được," Gandalf nói, "Cả ta cũng thế. Có thể nhiệm vụ của cậu là đi tìm Khe Nứt Địa Ngục; nhưng công việc này có thể dành cho những người khác: lúc này thì ta không biết. Với bất kỳ giá nào thì cậu cũng phải sẵn sàng để đi một chặng đường xa."
"Không hẳn thế!" Frodo nói. "Nhưng trong lúc đó thì tôi sẽ làm gì?"
"Đến với nguy hiểm; nhưng sẽ không quá hấp tấp, không quá trực diện," thầy phù thuỷ trả lời. "Nếu cậu cần lời khuyên của ta, thì hãy đi Rivendell. Cuộc hành trìn này sẽ không đến nỗi quá nguy hiểm, cho dù Con đường bây giờ không dễ đi như hồi trước, và nó sẽ càng tệ hơn cùng năm tháng."
"Rivendell!" Frodo nói. "Rất tốt: tôi sẽ đi về phía đông, và tôi sẽ đến Rivendell. Tôi sẽ dẫn Sam đi thăm những người Elves; cậu ta sẽ vui lắm." Ông nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tim ông lại thình lình đập rộn với mong ước được trông thấy ngồi nhà của Elrond Halfelven, và được hít thở vùng không khí dưới vùng thung lũng sâu nơi đã có nhiều Con Người Trong Trắng vẫn còn sống bình yên.
Vào một chiều mùa thu thì chợt một mẫu tin kỳ lạ chợt lan đến Bụi Rậm Ngà và Con Rồng Xanh. Những người khổng lồ và những điềm gở khác ở biên giới của Quận đã tạm thời bị quên đi bởi những vấn đề quan trọng hơn: ngài Frodo đang bán Bag End, thật sự ra ông đã thật sự bán nó, cho nhà Sackville-Bagginses!
"Đến cả nhà vệ sinh luôn," một số nói, "Với một giá rất hời," những người khác nói, "và có vẻ như Bà Lobelia là người mua cả (Otho đã mất vài năm trước, khá thọ nhưng đầy thất vọng ở tuổi 102.)
Vấn đề vì sao mà ngài Frodo lại bán căn lều xinh đẹp của ông thậm chí còn đáng bàn luận hơn cả vấn đề giá cả. Và người cứ bám chắc vào cái ý tưởng - được khuyến khích bửi những cái gật đầu và gợi ý của chính ngài Baggins - rằng Frodo đã hết tiền: ông sẽ rời khỏi Hobbiton và sẽ sinh sống một cách lặng lẽ bằng cách tiếp tục buôn bán ở Buckland giữa những người bà con Brandybuck của mình. "Để có thể càng xa nhà Sackville-Bagginses càng tốt," một số khác thêm vào. Nhưng những sự xác nhận vững chắc về sự giàu có không thể đo lường nổi của nhà Bagginnes ở Bag End đã khiến cho những điều này trở nên khó mà tin được, khó tin hơn bất kỳ lý do hoặc những chuyện không lý do nào khác mà lòng hiếu kỳ của họ có thể nghĩ ra: thế là phần lớn mọi người cho rằng đó lại là một âm mưu đen tối chưa bị phát hiện của Gandalf. Cho dù ông giữ mình rất lặng lẽ và không đi đâu vào ban ngày, thì mọi người đều tin rằng ông đang "lẩn trốn ở Bag End". Tuy nhiên việc rời đi này có thể hoàn toàn đúng với sự thiết kế từ phép thuật của ông, rõ ràng không có gì đáng nghi về sự kiện Frodo Baggins sẽ xuống Buckland.
"Phải, tôi sẽ đi vào mùa thu này,"ông nói, "Merry Brandybuck đang tìm một căn lều xinh xắn chô tối, hoặc có thể là một căn nhà nhỏ."
Thật sự ra với sự giúp đỡ của Merry ông đã lựa chọn và mua một căn nhà nhỏ ở Crickhollow tại một ngôi làng phía sau Bucklebury. Chỉ trừ Sam, ông giả vờ với tất cả mọi người là ông sẽ định cư ở đó vĩnh viễn. Quyết định khởi hành về phía đông mang đến cho ông một ý tưởng; vì Buckland nằm trên đường biên giới phía đông của Quận, và ông đã sống ở đó suốt thời thơ ấu, nên việc trở về đó của ông ít ra cũng có vẻ rất đáng tin.
Gandalf ở lại Quận hơn hai tháng. Rồi vào một chiều, vào cuối tháng Sau, ngay sau khi kế hoạch của Frodo cuối cùng đã sắp xếp xong, ông thình lình tuyên bố rằng ông sẽ rời khỏi đó vào sáng hôm sau. "Hy vọng là chỉ trong một thời gian ngắn," ông nói, "Nhưng ta sẽ đi xuống sau biên giới phía nam để thu thập một số tin tức, nếu như có thể. Ta thật sự là đã ngồi không hơn mức cần thiết hơi nhiều." Ông nói nhẹ nhàng, nhưng Frodo cảm thấy như ông đang lo lắng.
"Có chuyện gì xảy ra à?" ông hỏi.
"À, không; nhưng ta nghe tháy có chuyện gì đó làm ta lo lắng và cần phải xem xét. Nếu ta sẽ nghĩ là cậu cần phải khởi hành ngay, thì ta sẽ trở lại ngay, hoặc ít ra là nhắn tin lại. Trong lúc đó thì vẫn cứ làm theo đúng kế hoạch, nhưng phải cẩn thận hơn bao giờ hết, đặc biệt là về chiếc Nhẫn. Ta phải nhấn mạnh với cậu một lần nữa: đừng dùng nó."
Ông ra đi vào lúc bình minh. "Ta có thể trở lại vào bất kỳ lúc nào," ông nói. "Muộn nhất là ta sẽ trở về vào buổi tiệc chia tay. Ta nghĩ là cậu có thể cần ta làm bạn đồng hành trên Con Đường."
Đâu tiên Frodo khá bối rối, và ông thường tự hỏi là Gandalf đã có thể nghe thấy điều gì; nhưng rồi điều này cũng dần đần phai nhạt, và khi thời tiết tốt thì ông tạm quên đi những rắc rối của mình. Quận ít khi nào có được một mùa thu thật trong lành hoặc rực rỡ: cây cối trĩu đầy táo, mật nhỏ ra từ tổ ong, và ngũ cốc thì mọc cao và trĩu quả.
Mùa thu đã trôi qua thật tốt lành trước khi Frodo bắt đầu lo lắng về Gandalf trở lại. Tháng Chín đã đến mà vẫn không có tin tức gì về ông. Lễ Sinh Nhật, và cũng là dịp ra đi, đã đến gần, và ông vẫn không thấy xuất hiện hay nhắn tin gì về. Bag End trở nên bận rộn. Một số bạn bè của Frodo đến và giúp ông đóng gói: đó là Fredegar Bolger, và Folco Boffin, và tất nhiên là những bạn đặc biệt của ông, Pippin Took và Merry Brandybuck. Họ đã quậy tung cả vùng lên.
Đến ngày 20 tháng Chín thì hai xe kéo trĩu đầy đồ hướng đến Buckland, chở theo đồ đạc và vật dụng mà Frodo không bán đến căn nhà mới của ông, đi theo ngã Cầu Rượu Mạnh. Ngày tiếp theo thì Frodo trở nên thật sự lo lắng, và luôn trông chừng về phía Gandalf. Thứ năm, sáng sinh nhật của ông, có một buổi bình minh thật trong lành và quang đãng như buổi tiệc vĩ đại của Bilbo cách đây rất lâu. Gandalf vẫn không xuất hiện. Đến chiều thì Frodo làm buổi tiệc chia tay: nó khá nhỏ, chỉ là một bữa tối cho ông và bốn người bạn đã giúp đỡ ông, nhưng ông rất bứt rứt và không có tâm trí nào ăn uống nữa. Ý nghĩ về việc sớm chia tay với những người bạn trẻ của mình đè nặng trong tim ông. Ông tự hỏi làm sao mà mình có thể lìa họ được.
Tuy nhiên bốn hobbit trẻ hơn thì lại đầy phấn chấn, và buổi tiệc sớm trở nên sôi động dù Gandalf vắng mặt. Phòng ăn gần như trống rỗng ngoại trừ một cái bàn và những cái ghế, nhưng thức ăn thì rất ngon lành, và có rượu ngon: rượu của Frodo không nằm trong những gì được bán cho nhà Sackville-Bagginses.
"Dù cho chuyện gì xảy ra với những đồ đạc còn lại của tôi, khi mà nhà S-B đặt móng vuốt của họ lên chúng, thì tôi cũng đã tìm được một ngôi nhà tốt cho chúng!" Frodo nói, khi ông uống cạn ly của mình. Đó là giọt Winyard Cổ cuối cùng.
Sau khi họ đã hát thật nhiều bài hát, và đã nói về thật nhiều chuyện mà họ đã làm cùng nhau, họ nâng chén chúc mừng sinh nhật Bilbo, và họ uống mừng sức khoẻ ông và theo thói quen của Frodo. Rồi họ đi ra hít thở không khí trong lành, để ngắm qua các vì sao, rồi họ lên giường. Bữa tiệc của Frodo đã chấm dứt, và Gandalf vẫn không đến.
Buổi sáng kế tiếp họ bận rộn đóng gói những gói khác cùng với những hành lý còn lại. Merry trông coi việc này, và đánh xe cùng với Fatty (là Fredegar Bolger). "Có ai đó phải đến đấy và trông coi căn nhà trước khi anh đến. " Merry nói. "Được - gặp lại anh sau - vào ngày mốt, nếu như anh không ngủ trên đường!"
Folco đến nhà sau bưa trưa, nhưng Pippi vẫn còn ở phía sau. Frodo không ngủ được và lo lắng, ông lắng nghe một cách vô vọng mọi tin tức về Gandalf. Ông quyết định đợi cho đến lúc hoàng hôn. Sau đó, nếu như Gandalf muốn ông đi gấp, thì ông sẽ đi Crickhollow, và thậm chí có thể đến đấy trước tiên. Vì Frodo sẽ đi bộ. Kế hoạch của ông - trong đó sự mong đợi được nhìn lại Quận lần cuối cũng chiếm phần nhiều như bất kỳ lý do nào khác - là đi bộ từ Hobbitton đến Bucklebury Ferry, nó rất dễ thực hiện.
"Tôi cũng sẽ tự huấn luyện cho mình một chút," ông nói, nhìn lại mình qua tấm gương bụi trên căn phòng đã trống rỗng phân nửa. Ông đã không thực hiện những chuyến đi dài hơi nào từ lâu rồi, và hình ảnh của ông trong gương có vẻ nhão nhoẹt, ông nghĩ thế.
Sau buổi trưa, nhà Sackville-Bagginses, Lobelia và cậu con trai tóc hung của bà, Lotho, xuất hiện, làm cho Frodo vô cùng phiền muộn. "Cuối cùng cũng là của chúng ta!" Lobelia nói, khi bà bước vào trong. Điều này không lịch sự, và cũng chưa thật sự đúng, vì việc mua bán Bag End sẽ không có hiệu lực cho đến trước nửa đêm. Nhưng Lobelia cũng có thể đáng được tha thứ: bà ta đã bị buộc phải chờ đợi bảy mươi bảy năm kể từ khi bà đã từng có được hy vọng có được Bag End, và bây giờ bà đã một trăm tuổi rồi.
Dù sao đi nữa, bà đã đến thấy rằng không có gì mà bà đã trả tiền bị mang đi, và bà muốn có chìa khoá. Phải mất một lúc lâu bà mới thoả mãn, khi bà mang theo một bản liệt kê chi tiết và kiểm tra kỹ lưỡng theo nó. Cuối cùng bà cũng rời đi với Lôth với một chiếc chìa khoá dự trữ và với lời hứa rằng chiếc kia sẽ được để ở nhà Gamgee ở Phố Bagshot. Bà khụt khịt, và tỏ rõ rằng bà ta nghĩ rằng nhà Gamgee có thể vào lều ăn trộm trong đêm. Frodo không mời bà chút trà nào.
Ông uống trà với riêng mình cùng với Pippin và Sam Gamgee ở trong bếp. Đã có một thông báo chính thức nói rằng Sam sẽ đến Buckland "để làm việc cho ngài Frodo và trông chừng phần vườn của ông"; một sự dàn xếp đã được xác nhận bởi Gaffer, cho dù nó không làm ông an ủi trước cái viễn cảnh có Lobelia làm láng giềng.
"Bữa tiệc cuối cùng của chúng ta ở Bag End!" Frodo nói, kéo mạnh cái ghế ra sau. Họ để việc rửa chén lại cho Lobelia. Pippin và Sam nhấc ba cái túi của họ lên và gom lại thành đống ở hành lang. Pippin đi ra ngoài dạo bộ lần chót trong vườn. Sam biến mất.
Mặt trời đã lặn. Bag End có vẻ buồn bã, ảm đạm và nhếch nhác. Frodo dạo qua những căn phòng quen thuộc, và thấy ánh sáng hoàng hôn tắt dần trên những bức tường, bóng tối đã phủ trong các góc. Bên trong nhà đang tối dần. Ông đi ra và đi bộ xuống cánh cổng nằm ở cuối đường, rồi đi một đoạn ngắn xuống Đường Đồi. Ông nửa chờ đợi để được thấy Gandalf sải bước đi lên trong vùng tối.
Bầu trời thật quang đãng và những ngôi sao đang bừng sáng. "Đêm nay sẽ đẹp trời," ông nói lớn. "Rất tốt để bắt đầu. Tôi thích cảm giác đi bộ này. Tôi không thể chịu đựng thêm việc lởn vởn ở đây nữa. Tôi sẽ khởi hành, và Gandalf phải theo tôi." Ông quay lại, và leo lên dốc, vì ông nghe thấy những tiếng động ở quanh cái góc ở cuối Hàng Bagshot. Một giọng rõ ràng là của ông Gaffer già; còn giọng kia thì rất lạ, và có vẻ bực dọc. Ông không thể biết được nó nói gì, nhưng ông nghe thấy câu trả lời của Gaffer, có vẻ như đang rít lên. Ông già có vẻ như đang khó chịu.
"Không, ông Baggins đã đi rồi. Vào sáng nay, và nhóc Sam của tôi đi với ông ta: dù sau thì tất cả đồ đạc của ông ta đã chuyển đi rồi. Phải, đã được bán hết và đưa đi cả, tôi nói với ông như thế. Vì sao à? Vì sao không phải là chuyện của tôi, hay của ông. Đi đâu à? Chả có gì bí mật cả. Ông ta chuyển xuống Bucklebury hay một nơi như thế, ở xa dưới kia. Phải, dưới đó - một con đường sạch sẽ. Bản thân tôi chưa bao giờ đi xa đến thế; họ là những người lạ ở Buckland. Không, tôi không để gửi lại thông điệp gì cả. Chào ông!"
Những bước chân vang xuống dưới Đồi. Frodo ngờ ngợ tự hỏi vì sao mà việc họ không lên Đồi lại khiến ông cảm thấy vô cùng nhẹ thở. "Tôi phát bệnh với những câu hỏi và những sự tò mò về việc của mình, tôi cho là vậy," ông nghĩ. "Tất cả bọn họ sao mà tọc mạch thế!" Ông đã nửa muốn đi và hỏi Gaffer xem ai muốn biết những chuyện như vậy; nhưng ông cho rằng tốt hơn (hoặc tệ hơn) là không nên làm thế, nên ông quay đi và nhanh chóng đi trở lại Bag End.
Pippin đnag ngồi trên gói đồ của mình ở trong hành lang. Sam không có ở đó. Frodo bước vào trong cánh cửa tối. "Sam!" ông gọi "Sam! Đến giờ rồi!
"Tôi đến đây, thưa ngài!" một giọng trả lời vang lại từ phía xa, rồi bản thân Sam nhanh chóng ra theo, chùi mép. Anh vừa nói lời tạm biệt với cái thùng bia trong hầm rượu.
"Tất cả xong rồi chứ, Sam?" Frodo nói.
"Vâng, thưa ngài, tôi sẽ lo việc cuối ngay , thưa ngài."
Frodo đóng cửa rồi khoá lại, rồi đưa chìa khoá cho Sam. "Mang cái này về nhà anh, Sam!" Ông nói. "Rồi đi cắt ngang Phố và gặp chúng tôi càng nhanh càng tốt ở cổng con đường nhỏ sau bãi cỏ. Tối nay chúng ta sẽ không đi xuyên qua làng. Tai vách mạch rừng lắm." Sam chạy vù đi.
"Được lắm, bây giờ thì cuối cùng chúng ta cũng khởi hành!" Frodo nói. Họ khoác hành lý lên vài và nhấc những cây gậy lên, và đi vòng theo góc đường về bờ tây của Bag End. "Tạm biệt!" Frodo nói, nhìn lại những cửa sổ tối đen. Ông vẫy tay, và rồi quay đi (đi theo Bilbo, nếu như ông đã biết), vội vã đi sau Peregrin đi xuống con đường vườn. Họ nhảy qua những vùng đất thấp được quây rào ở cuối và tiến vào vùng cỏ, băng sột soạt vào cỏ vùng tối đen.
Ở cuối đồi, trên sườn phía tây họ đi vào cánh cổng ở vào một con đường làng hẹp. Họ dừng lại ở đó và điều chỉnh lại dây đeo túi hành lý. Ngay lúc đó Sam hiện ra, chạy cuống quýt và thở hổn hển; cái túi nặng nề của anh được nhấc cao trên vai, trên đầu anh là một cái túi dài không có hình dạng gì cả, anh gọi đó là một cái nón. Trong bóng đêm thì anh nhìn rất giống như một người lùn.
"Ta tin chắc là anh đã đưa cho ta tất cả những món nặng nhất," Frodo nói. "Ta thương cho những con ốc sên, phải mang cả cái nhà của chúng trên lưng."
"Tôi có thể mang được nhiều hơn thế, thưa ngài. Cái túi của tôi còn nhẹ lắm," Sam nói đầy quả quyết và không đúng với thực tế chút nào.
"Không, không đâu, Sam ạ!" Pippin nói. "Như thế thì tốt cho anh ta hơn. Anh ta chẳng mang gì cả ngaọi trừ những thứ mà anh ta ra lệnh cho chúng ta phải mang. Dạo gần đây gân cốt anh ta chùng lắm, và anh ta sẽ cảm thấy giảm cân khi mang theo vài món đồ của chính anh ta."
"Thật là quá tốt cho một hobbit già khốn khổ!" Frodo cười phá lên. "Tôi sẽ gây như một cành liễu mất. Tôi chắc thế, trước khi tôi đến được Buckland. Nhưng tôi đang nói những chuyện vô nghĩa. Tôi nghi không biết là anh có thể mang nhiều hơn phần được chia không, Sam, và tôi sẽ xem chuyện này khi lần sau chúng ta đóng gói đồ." Ông lại nhặt cây gậy của mình lên. "Được rồi, tất cả chúng ta đều thích đi trong bóng tối cả," ông nói, "cho nên hãy để lại sau mình vài dặm trước khi ngủ nào."
Họ đi theo con đường nhỏ phía tây một quảng ngắn. Rồi họ rời khỏi nó, rẽ trái và lặng lẽ đi vào đồng trở lại. Họ đi thành một hàng dọc theo dãy hàng rào quanh đường biên của bãi cây, và trời đêm phủ bóng tối xuống họ. Họ gần như vô hình trong những chiếc áo khoác đen như thể tất cả bọn họ đều có những chiếc nhẫn ma thuật. Do cả bọn họ đều là hobbit, và đang cố giữ im lặng, nên họ không gây ra một tiếng động nào mà thậm chí cả những hobbit có thể nghe được. Thậm chí những con vật hoang dã trên đồng và trong rừng cũng khó mà nhận ra khi họ đi qua.
Ở cuối đồi, trên sườn phía tây họ đi vào cánh cổng ở vào một con đường làng hẹp. Họ dừng lại ở đó và điều chỉnh lại dây đeo túi hành lý. Ngay lúc đó Sam hiện ra, chạy cuống quýt và thở hổn hển; cái túi nặng nề của anh được nhấc cao trên vai, trên đầu anh là một cái túi dài không có hình dạng gì cả, anh gọi đó là một cái nón. Trong bóng đêm thì anh nhìn rất giống như một người lùn.
"Ta tin chắc là anh đã đưa cho ta tất cả những món nặng nhất," Frodo nói. "Ta thương cho những con ốc sên, phải mang cả cái nhà của chúng trên lưng."
"Tôi có thể mang được nhiều hơn thế, thưa ngài. Cái túi của tôi còn nhẹ lắm," Sam nói đầy quả quyết và không đúng với thực tế chút nào.
"Không, không đâu, Sam ạ!" Pippin nói. "Như thế thì tốt cho anh ta hơn. Anh ta chẳng mang gì cả ngoại trừ những thứ mà anh ta ra lệnh cho chúng ta phải mang. Dạo gần đây gân cốt anh ta chùng lắm, và anh ta sẽ cảm thấy giảm cân khi mang theo vài món đồ của chính anh ta."
"Thật là quá tốt cho một hobbit già khốn khổ!" Frodo cười phá lên. "Tôi sẽ gầy như một cành liễu mất. Tôi chắc thế, trước khi tôi đến được Buckland. Nhưng tôi đang nói những chuyện vô nghĩa. Tôi nghĩ không biết là anh có thể mang nhiều hơn phần được chia không, Sam, và tôi sẽ xem chuyện này khi lần sau chúng ta đóng gói đồ." Ông lại nhặt cây gậy của mình lên. "Được rồi, tất cả chúng ta đều thích đi trong bóng tối cả," ông nói, "cho nên hãy để lại sau mình vài dặm trước khi ngủ nào."
Họ đi theo con đường nhỏ phía tây một quảng ngắn. Rồi họ rời khỏi nó, rẽ trái và lặng lẽ đi vào đồng trở lại. Họ đi thành một hàng dọc theo dãy hàng rào quanh đường biên của bãi cây, và trời đêm phủ bóng tối xuống họ. Họ gần như vô hình trong những chiếc áo khoác đen như thể tất cả bọn họ đều có những chiếc nhẫn ma thuật. Do cả bọn họ đều là hobbit, và đang cố giữ im lặng, nên họ không gây ra một tiếng động nào mà thậm chí cả những hobbit có thể nghe được. Thậm chí những con vật hoang dã trên đồng và trong rừng cũng khó mà nhận ra khi họ đi qua.
Sau một lúc thì họ băng qua Nước, phía tây của Hobbiton, bằng một cây cầu bằng ván hẹp. Dòng suối nhìn không gì khác hơn là một dải băng đen uốn lượn, viền bởi những những cây tổng quản sủi. Đi thêm vài dặm về hướng nam thì họ vội vã băng qua một một con đường lớn dẫn ra từ Cầu Rượu Mạnh; bây giờ thì họ đang ở Tookland và họ rẽ về hướng đông nam về phía Làng Đồi Xanh. Khi họ bắt đầu leo lên cái dốc đầu tiên của nó thì họ nhìn lại và thấy những ngọn đèn ở xa tít phía Hobbitton đang nhấp nháy trong vùng thung lũng êm đềm ở Nước. Chúng nhanh chóng biến mất trong vùng rào của vùng đất đen, và theo sau bởi Bywater bên cạnh cái vũng xám của nó. Khi ánh đèn từ vùng nông trại cuối cùng đã ở xa đằng sau, le lói qua những hàng cây, Frodo quay lại và vẫy tay tạm biệt. "Tôi không biết là tôi có còn dịp nào nhìn xuống lại vùng thung lũng này không," ông lặng lẽ nói.
Khi họ đi được khoảng ba giờ thì họ tạm nghỉ. Đêm ấy quang đãng, lạnh và đầy say, nhưng những màn sương mỏng như khói cứ tuôn ra từ sườn đồi từ những dòng suối và vùng đồng cỏ bên dưới. Những cây bulô đầy những cành mỏng, lắc lư theo một làn gió nhẹ phía trên đầu họ, tạo thành một cái mạng đen trên bầu trời thẫm. Họ ăn một bữa tối thật là đạm bạc (đối với hobbit), rồi lại đi tiếp. Họ nhanh chóng tiến xuống một con đường hẹp, rồi lại leo lên rồi lại xuống, tan vào bóng đen phía trước: con đường dẫn tới Woodhal, rồi Stock, rồi Bến Phà Bucklebury. Nó leo lên khỏi con đường chính ở thung lũng Nước, và hổn hển vòng quanh mép của Những Ngọn Đồi Xanh hướng về Woody-End, một góc hoang dã của Eastfarthing.
Sau một lúc thì họ đi vào một con đường rẽ sâu vào giữa những hàng cây cao đang xào xạc những chiếc lácủa chúng trong đêm. Lúc ấy đã thật là tối. Đầu tiên họ nói chuyện, hoặc cùng ậm ừ nhè nhẹ với nhau, tránh khỏi những đôi tai tọc mạnh. Rồi họ bước đi trong im lặng, và Pippin bắt đầu trễ lại phía sau. Cuối cùng, khi họ bắt đầu leo lên một dốc đứng, thì ông đứng lại và ngáp.
"Tôi buồn ngủ quá rồi," ông nói, "tôi sẽ sớm đổ xuống đường mất. Các vị có định cho chân mình ngủ không? Gần nửa đêm rồi."
"Tôi nghĩ là anh thích đi trong đêm chứ," Frodo nói. "Nhưng không phải quá vội. Merry đang đợi chúng ta vào ngày mốt; nên chúng ta còn gần hai ngày nữa. Chúng ta sẽ tìm một nơi dừng chân đầu tiên."
"Gió ở hướng Tây," Sam nói. "Nếu chúng ta đi sang phía bên kia của sườn đồi, chúng ta sẽ tìm được một nơi được che chắn và kín đáo, thưa ngài. Có một nơi khô ráo giữa đám gỗ linh sam, nếu như tôi nhớ đúng," Sam biết khá rõ những vùng đất trong vòng hai mươi dặm Hobtitton, nhưng kiến thức địa lý của anh chỉ giới hạn đến thế.
Ngay trên đỉnh của ngọn đồi họ tiến vào một dãy cây linh sam. Họ rời khỏi đường và đi vào vùng tối sực nức mùi nhựa thông của gỗ, và tập hợp những cành cây chết lại để nhóm lửa. Họ nhanh chóng có được một ngọn lửa ấm cúng lách tách dưới chân của một cây linh sam lớn, họ ngồi quanh nó một lúc, cho đến khi họ bắt đầu gà gật. Rồi, mỗi người cuộn tròn lại tại một góc rễ cây lớn, trong những lớp áo khoác và mền, và họ nhanh chóng ngủ thiếp đi. Họ không cử người canh gác; thậm chí Frodo cũng không sợ là có nguy hiểm gì, vì họ vẫn còn ở giữa Quận. Một vài con vật đến và nhìn ngắm họ trong khi ngọn lửa tàn dần. Một con cáo băng qua rừng cây để làm chuyện của mình chợt dừng lại nhiều phút và đánh hơi.
"Hobbit!" nó nghĩ. "À, rồi gì nữa? Ta đã nghe thấy nhiều chuyện lạ ở vùng này, nhưng ta ít khi nghe thấy chuyện một hobbit ngủ lang dưới một cái cây. Đằng này tới ba tên! Hẳn là sau chuyện này có một cái gì lạ lùng." Nó có lý, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ biết được gì thêm về chuyện này.
Buổi sáng đã đến, nhợt nhạt và ẩm ướt. Frodo thức dậy đầu tiên, và thấy rễ cây đã làm thành một cái lỗ ở lưng của ông, và cổ ông thì cứng đơ.
"Đi vui thật! Sao mà tôi không cưỡi xe nhỉ?" ông nghĩ, như ông vẫn thường làm khi bắt đầu một chuyến viễn du. "Và tất cả những những cái giường êm ấm xinh đẹp của tôi đã được bán cả cho nhà Sackville-Bagginses rồi! Những cái rễ cây được việc đấy."
Ông vươn vai. "Dậy đi thôi, các hobbit!" ông la lên. "Thật là một buổi sáng đẹp trời."
"Đẹp về chuyện gì?" Pippin nói, nhìn qua mép chăn của mình bằng một mắt. "Sam! Hãy chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng lúc chín giờ rưỡi! Anh có nước nóng để tắm không?"
Sam đứng dậy, có vẻ đờ đẫn. "Không, thưa ngài, tôi không có, thưa ngài!" ông nói.
Frodo giật cái chăn ra khỏi Pippin và dựng ông lên, rồi ông bước về phía lề rừng. Mặt trời ở phía đông đang soi đỏ xua tan sương mù đang phủ dày trên rừng. Những chiếc lá mùa thu vàng và đỏ có vẻ như đang bơi vô định giữa một cái biển mờ ảo. Phía dưới ông một chút về bên trái là một con đường chạy thẳng xuống vào một vùng trống rỗng và biến mất. Rồi ông quay lại phía Sam và Pippin đang nhóm lửa. "Nước!" Pippin la lên. "Nước đâu?"
"Tôi không mang nước theo trong túi," Frodo nói. "Chúng tôi nghĩa là anh phải đi tìm thôi," Pippin nói, ông đang bận lôi thức ăn và cốc ra. "Anh nên đi đi."
"Anh cũng có thể đi vậy," Frodo nói, "và mang tất cả những chai nước theo."
Có một con suối ở chân đồi. Họ đổ nước đầy chai và dựng và đun nước ở một con thác nhỏ nơi nước đổ xuống vài foot trên một mặt đá xám. Nó lặng như băng; và họ thổi phù phù khi họ rửa mặt và tay chân.
Khi bữa sáng của họ đã xong, họ đóng gói tất cả hành lý trở lại, thì đã quá mười giờ, tiết trời đã quang đãng và ấm áp. Họ đi xuống vách đá, băng qua một con suối nơi nó chảy ngầm dưới con đường và leo lên cái vách đá kế tiếp, rồi cứ leo lên leo xuống như vậy đến một sườn đồi khác; đến lúc đó thì có vẻ như áo khoác, chăn mền, nước, thức ăn và những vật dụng khác của họ có vẻ như đã trở nên một gánh cực kỳ nặng.
Ngày đăng trình này có vẻ như sẽ hứa hẹn là rất ấm áp và vất vả. Tuy nhiên sau vài dặm thì con đường không uốn lượn lên xuống nữa: nó leo lên đỉnh của một bờ dốc cua rmột con đường zigzag trông rất chán, và nó chuẩn bị dẫn xuống lần cuối. Trước mặt chúng họ lấy những vùng đất thấp đầy những bụi cây nhỏ trộn vào nhau ở một khoảng cách xa giữa một vùng rừng nâu mù mịt. Họ nhìn qua Woody End hướng về phía Sông Rượu Mạnh.
Con đường lượn phía trước họ nhìn giống như một phần của một sợi chỉ.
"Con đường này sẽ kéo dài vô tận," Pippin nói; "nhưng tôi không thể đi mà không nghỉ được. Đến lúc phải ăn trưa rồi." Ông ngồi xuống bên lề đường và nhìn về phía đông về màn sương mù, nơi con Sông nằm sau nó, và nơi tận cùng của vùng Quận mà ông đã sống cả cuộc đời. Sam đứng cạnh ông. Đôi mắt tròn của anh mở to - vì anh đang nhìn băng qua những vùng đất mà anh chưa bao giờ thấy đến một chân trời mới.
"Những người Elves sống trong những khu rừng này à?" ông hỏi.
"Tôi chưa bao giờ nghe thấy thế," Pippin nói. Frodo im lặng. Ông cũng đang nhìn chằm chằm về phía đông dọc theo đường, như thể trước đây ông chưa bao giờ thấy nó. Thình lình ông nói, lớn tiếng như như thể đang nói với chính mình, nói thật chậm:
Đường dài dẫn đến tận đâu
Dẫn xuống tận cửa bắt đầu tại đây
Đường xa dõi áng mây bay
Tôi lại rong ruổi vượt băng ngàn
Chân mỏi suốt mấy dặm đàng
Tìm con đường lớn cắt ngang lối mình
Biết bao nẻo, biết bao tình
Bao giờ trọn cuộc đăng trình ai hay
"Gần giống như bài hát cũ của ông Bilbo," Pippin nói. " Hay nó là một bài phỏng theo của anh? Nó không có vẻ khuyến khích lắm."
"Tôi không biết," Frodo nói. "Nó chợt ập đến với tôi, như thể tôi đã tạo ra nó; nhưng có thể là tôi đã nghe nó từ lâu rồi. Chắc chắn là nó là tôi nhớ đến những năm cuối cùng của bác Bilbo rất nhiều, trước khi bác ấy ra đi. Bác ấy thường nói rằng chỉ có một Con Đường; và nó giống như một con sông lớn: nó lan đến mọi ngưỡng cửa, mọi con đường chỉ là một nhánh của nó. "Đó là một công việc nguy hiểm, Frodo ạ, lan đến ngưỡng cửa của cháu," ông thường nói thế. "Cháu bước xuống Con Đường, nếu cháy không trông chừng bước chân củamình, thì không thể nào biết được tâm trí của cháu sẽ bị quét đến tận đâu. Cháu có nhận rằng rằng đấy là con đường băng qua Mirkwood, và nếu cháu để cho nó dẫn đi, thì nó có thể sẽ đưa cháu đến Ngọn Núi Cô Đơn hoặc thậm chí xa hơn nữa đến những vùng đất tệ hơn không?" Bác ấy thường hay nói thế trên con đường bên ngoài cửa trước của Bag End, đặc biệt là sau khi ông ấy vừa đi một chặng đường dài."
"Ờ, con Đường sẽ chẳng quét tôi đi đâu cả, ít ra là trong một giờ," Pippin nói, tháo dây đeo hành lý của mình. Những người khác làm theo mẫu của ông, hạ hành lý xuống bờ sông và duỗi chân ra về phía đường. Sau khi nghỉ ngơi một lúc họ ăn một bữa trưa ngon lành và nghỉ ngơi một lúc.
Mặt trời đã bắt đầu hạ xuống và ánh sáng buổi trưa chiếu trên đường khi họ đi xuống đồi. Đến lúc này họ chưa hề gặp một sinh vật nào trên đường cả. Con đường này không được dùng nhiều, nó đặc biệt khó đi đối với xe kéo, và do đó có rất ít giao thông đến Woody End. Họ đi bộ dọc theo nói khoảng một giờ hoặc hơn nữa thì Sam chợt dừng lại như thể đang lắng nghe. Lúc này họ đang ở trên một vùng đất cao, và con đường phía sau thì đấy gió thổi thẳng về phía trước qua những vùng cỏ lắc léo với những thân cây cao, nằm bên ngoài khu rừng gần bên.
"Tôi có thể nghe thấy một con ngựa lùn hoặc một con ngựa đang phóng dọc theo con đường phía sau," Sam nói. Họ nhìn lại, nhưng ngã rẽ của con đường ngăn không cho họ nhìn xa được. "Tôi tự hỏi không biết có phải là ông Gandalf đang đi theo chúng ta không," Frodo nói; nhưng thậm chí khi ông nói như thế, thì ông cũng cảm thấy là điều này không đúng, rồi thình lình ông chợt muốn ẩn trốn khỏi tầm nhìn của người đang cưỡi ngựa ấy.
"Có thể nó không gây ra nhiều vấn đề lắm," ông nói với vẻ có lỗi, "nhưng tôi không nên bị thấy ở trên đường, bởi bất kỳ ai. Tôi phát ốm nếu những việc tôi làm lại bị quan sát và bàn luận. Và nếu đó là Gandalf," ông nói thêm sau một lúc, "chúng ta có thể cho ông ấy một sự ngạc nhiên, để cho ông ấy trả giá vì đã đến trễ thế. Hãy tránh ra khỏi tầm nhìn!"
Hai người kia nhanh chóng rẽ trái và hạ xuống một cái hố nhỏ không xa khỏi con đường. Họ nằm ngửa ở đó. Frodo ngần ngừ một giây: sự tò mò hoặc một cảm giác khác đang vật lộn với ước muốn được trốn của ông. Âm thanh của tiếng móng guốc vang lên gần hơn. Ngay lúc đó ông vội ném mình xuống một dãi cỏ phía sau một cái cây đang đổ bóng xuống con đường. Rồi ông nâng đầu lên và nhìn cẩn thận phía trên một trong những cái rễ cây lớn.
Một con ngựa đen đang vòng đến ngã rẽ, không phải là loại ngựa lùn dành cho hobbit mà là một con ngựa đầy đủ kích cỡ; ngồi trên đó là một người đàn ông to lớn, có vẻ như đang cúi mình trên yên cương, bọc người trong một cái áo choàng đen lớn và mũ trùm, đến nỗi chỉ có đôi giày của ông là hiện ra trên bàn đạp; khuôn mặt của ông bị che khuất và không thể nhìn thấy được.
Khi ông phóng đến bên cây ngang với chỗ Frodo thì ông dừng lại. Người cưỡi ngựa ngồi lặng một lúc, đầu cúi xuống, như thể đang lắng nghe. Từ bên trong cái mũ trùm thò ra một cái mũi của một ai đó đang đánh hơi những làn hơi khó nắm bắt; đầu ông nghiêng từ bên này qua bên kia trên đường.
Rồi thình lình một nỗi sợ không lý do trùm lên Frodo, và ông nghĩ đến chiếc Nhẫn của mình. Ông không dám thở nữa, và ước muốn lấy nó ra khỏi túi mạnh đến nỗi ông bắt đầu chậm chạp di chuyển tay mình. Ông cảm thấy rằng chỉ cần ông đeo nó vào thì ông sẽ an toàn. Lời khuyên của Gandalf có vẻ như vô lý quá. Bilbo đã dùng chiếc Nhẫn mà. "Và tôi vẫn còn ở trong Quận," ông nghĩ, khi tay ông chạm vào sợi dây đeo nhẫn. Ngay lúc đó người cưỡi ngựa ngẩng dậy, và giật cương. Con ngựa phóng đến, đầu tiên là bước chậm rãi, rồi bắt đầu phóng nhanh. Frodo trườn đến bên lề đường và quan sát người cưỡi ngựa, cho đến khi ông thu nhỏ đi theo khoảng cách. Ông không thể chắc chắn được, nhưng có vẻ như thình lình khi vừa ra khỏi tầm nhìn, con ngựa rẽ ngang và tiến vào những hàng cây bên phải.
"Phải, tôi thấy chuyện này rất là lạ, và thật sự rất xáo trộn," Frodo nói với chính mình, khi ông tiến về phía các bạn đồng hành. Pippin và Sam vẫn còn nằm ngửa trên nền cỏ, và không thấy gì hết; nên Frodo mô tả lại người cưỡi ngựa và hành vi kỳ lạ của ông ta.
"Tôi không thể nói vì sao, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là ông ta đang nhìn hoặc đang đánh hơi tôi; và tôi cũng cảm thấy chắc chắn rằng tôi không muốn ông ta phát hiện ra tôi. Tôi chưa bao giờ thấy hoặc cảm thấy một điều gì giống như vậy ở Quận trước đây."
"Nhưng Con Người Lớn ấy muốn làm gì với chúng ta?" Pippin nói. "Và ông ta muốn làm gì ở phần đất này của thế giới?"
"Có một số Con Người như vậy," Frodo nói. "Xuống Southfarthing thì họ gặp rắc rối với Con Người Lớn, tôi tin thế. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy cái gì giống như người cưỡi ngựa này. Tôi tự hỏi xem ông ta từ đâu đến."
"Xin ngài thứ lỗi," Sam chợt xen vào,"tôi biết ông ấy từ đâu đến. Đó chính là người cưỡi ngựa đến đến từ Hobtitton, trừ phi có nhiều hơn một người như thế. Và tôi biết ông ta đi đâu."
"Anh muốn nói gì?" Frodo nói sắc gọn, nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên. "Vì sao trước đây anh không nói điều này?"
"Tôi chỉ mới vừa nhớ ra, thưa ngài. Nó là như thế này: khi tôi trở lại với ngôi lều của chúng ta vào chiều hôm qua với cái chìa khoá cho cha tôi, thì ông nói với tôi: Hello, Sam! ông nói. Ba nghĩ là con đã đi với ông Frodo vào sáng nay rồi chứ. Có một khách lạ đến hỏi thăm về ông Baggins ở Bag End, và ông ta chỉ vừa mới đi. Ta đã chỉ ông ta đến Bucklebury. Ba không thích ông ta. Ông ta có vẻ khá giận dữ, khi ba nói với ông ta rằng ông Baggins đã rời khỏi ngôi nhà cũ của mình mãi mãi. Ông ta đã rít về phía ba. Nó làm cho ba giật mình. Ông ta là loại người nào thế? tôi nói với Gaffer. Ba không biết , ông ấy nói; nhưng ông ta không phải là một hobbit. Ông ta cao và đen tuyền, khi ông ta khom về phía ba. Ba nghĩ rằng đó là một trong những Người Lớn ở những vùng đất lạ. Ông ta nói chuyện khá buồn cười.
Tôi không thể ở lại đó để nghe thêm, thưa ngài, vì ngài đang đợi; và bản thân tôi cũng không để ý đến chuyện lắm. Ông Gaffer đã già, có phần hơi loà, và khi người lạ ấy lên Đồi và thấy ông đang nói chuyện với không khí ở cuối Phố, lúc ấy cũng đã gần tối rồi. Tôi hy vọng là ông ấy không gây nguy hại nào, thưa ngài, và tôi cũng vậy."
"Dù sao thì cũng không thể đổ lỗi cho ông Gaffer được," Frodo nói. "Thật sự ra tôi đã nghe thấy ông ta nói chuyện với người lạ, người này có vẻ như đang điều tra về tôi, và tôisuýt nữa đã đến hỏi xem ông ta là ai. Tôi ước gì tôi đã làm vậy, hay anh nói với tôi điều này trước. Có thể tôi sẽ cẩn thận hơn trên đường."
"Xem nào, vẫn chưa có mối liên hệ nào giữa người cưỡi ngựa này và người khách lạ của Gaffer," Pippin nói. "Chúng ta đã khá bí mật khi rời khỏi Hobtitton, và tôi hiểu được vì sao ông ta có thể theo chúng ta được."
"Thế còn về việc đánh hơi, thưa ngài?" Sam nói. "Và ông Gaffer nói rằng ông ấy là một gã vận đồ đen."
"Ước gì tôi đã đợi Gandalf," Frodo lầm bầm. "Nhưng có thể điều đó chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn."
"Thế anh biết hay đoán gì về người cưỡi ngựa ấy?" Pippin nói, ông nghe được những lời lầm bầm này.
"Tôi không biết, và tôi không muốn đoán," Frodo nói. "Được rồi, anh Frodo! Anh có giữ bí mật vào lúc này, nếu anh muốn tỏ ra bí ẩn. Trong lúc đó thì chúng ta làm gì đây? Tôi muốn ăn tối, và nhưng dù sao tôi nghĩ là chúng ta nên đi ra khỏi đây. Cách anh nói về những người cưỡi ngựa đánh hơi với những cái mũi vô hình làm tôi không cảm thấy yên tâm."
"Phải, tôi nghĩ là tôi sẽ đi tiếp vào lúc này," Frodo nói; "nhưng không đi trên đường - đề phòng người cưỡi ngựa trở lại, hoặc có ai đó đi theo ông ta. Chúng ta nên đi thêm một đoạn nữa cho hôm nay. Buckland vẫn còn cách đây vài dặm."
Bóng của những ngọn cây dài đổ dài và mảnh trên bãi cỏ, khi họ lại bắt đầu khởi hành. Bây giờ họ cách bên trái con đường một quãng ngắn, và cố sức tránh ra khỏi tầm nhìn. Nhưng điều này làm cho họ gặp trở ngại; bởi vì cỏ dày và rất rậm, và con đường thì không bằng phẳng, và cây cối bắt đầu mọc thành bụi.
Mặt trời đã lặn xuống đỏ hồng sau những ngọn đồi phía sau lưng họ, và buổi chiều đã đến trước khi họ trở lại con đường ở cuối một bề mặt kéo dài vài dặm. Ở chỗ này thì nó rẽ trái và dẫn xuống những vùng đất thấp ở Yale được làm cho Stock; nhưng có một con đường làng rẽ phải, băng qua một rừng những cây sồi cổ đại trên đường dẫn đến Woodhall. "Đó là con đường của chúng ta," Frodo nói.
Không xa ở chỗ giao lộ họ đi vào một khối cây lớn: nó vẫn còn sống và còn lá trên những cành nhỏ nhô ra vòng quanh những cái gốc gãy của những phiến lá đổ dài của nó; nhưng nó rỗng, và có thể đi vào từ một vết nứt lớn đổ ra bên đường. Những người hobbit đi vào, và ngồi trên một cái nền bằng lá cũ và những thân gỗ mục. Họ nghỉ ở đó và ăn một bữa ăn nhẹ, nói chuyện nhẹ nhàng và liên tục lắng nghe.
Trời đã chạng vạng khi họ trườn trở lại ra con đường làng. Gió Tây thổi qua những cành lá. Lá đang thì thào. Con đường sớm bắt đầu chìm dần nhưng vững chắc vào bóng tối. Một ngôi sao hiện ra trên những cành cây trong bóng đêm ở phía Tây trước mặt họ. Họ tiếp tục tiến bước bên nhau, để giữ vững tinh thần. Sau một lúc, khi những ngôi sao bắt đầu lớn hơn và sáng hơn, thì cảm giác bất an rời khỏi họ, và họ không còn nghe xem có tiếng vó ngựa không nữa. Họ bắt đầu hát nhè nhẹ, như những hobbit vẫn thường làm khi họ đi trên đường, đặc biệt là khi họ gần đến nhà vào ban đêm. Với phần lớn hobbit thì đó là một bài hát về bữa khuya hay là một bài hát về cái giường; nhưng những hobbit này hát một bài hát đi đường (cho dù tất nhiên là không phải không nói về bữa khuya hay cái giường). Bilbo Baggins đã chế lời, theo một giai điệu đã cổ xưa như những ngọn đồi, và dạy nó cho Frodo khi họ đi dọc theo những con đường ở thung lũng Nước và nói về chuyện Phiêu Lưu.
Trên lò sưởi lửa hồng vẫn đỏ
Dưới gốc cây ta lấy làm giường
Nhưng chân ta vẫn chưa hề yếu mỏi
Ta vẫn đi để gặp những góc đường
Bất ngờ gặp một thân cây hay một hòn đá tảng
Chẳng ai thấy được ngoài trừ chúng ta thôi
Hoa lá cỏ cây vẫn cứ trôi
Chúng vẫn trôi! Chúng vẫn trôi!
Đồi và nước dưới bầu trời ấm cúng
Vượt qua chúng! Vượt qua chúng!
Ở quanh mỗi góc đường có thể vẫn đang che giấu
Một con đường mới hay một cổng bí mật đang ẩn náu,
Và cho dù chúng ta đã bỏ qua vào hôm nay
Thì chúng ta có thể quay lại vào ngày mai
Đi vào những con đường bí mật ẩn sâu
Đến với Mặt Trời hay đến với Trăng Sao
Cây táo, bụi gai, hạt dẻ hay mận gai
Hãy vượt ngay! Hãy vượt ngay!
Cát, đá, ao tù hay thung lũng
Tạm biệt chung! Tạm biệt chung!
Nhà ở phía sau, thế giới ở phía trước
Và còn nhiều con đường để dấn bước
Băng qua bóng tối bên lề đêm đen
Cho đến khi muôn sao sáng lên
Thế rồi thế giới ở phía sau và nhà ở phía trước
Chúng ta trở về với nhà và đến giường trong vài bước
Sương mù và chạng vạng, mây đen và bóng tối,
Sẽ tan thôi! Sẽ tan thôi!
Lửa và đèn, thịt và bánh mì
Rồi lên giường nghỉ! Rồi lên giường nghỉ!
Và bài hát chấm dứt. "Và bây giờ thì lên giường nghỉ thôi! Và bây giờ thì lên giường nghỉ thôi!" Pippin hát vang.
"Suỵt!" Frodo nói. "Tôi nghĩ là tôi lại nghe thấy tiếng vó ngựa."
Họ thình lình thụp xuống và đứng lặng như bóng những ngọn cây, nghe ngóng. Có tiếng vó ngựa vang lên trên con đường nhỏ, ở phía sau họ, nhưng chúng vang đến chậm và vọng rõ trong gió. Họ nhanh chóng rời khỏi con đường trong lặng lẽ, rồi chạy vào vùng bóng tối sâu hơn dưới những cây sồi.
"Đừng đi xa quá!" Frodo nói. "Tôi không muốn bị nhìn thấy, nhưng tôi muốn quan sát xem có phải là một Kỵ Mã Đen khác không."
"Được lắm!" Pippin nói. "Nhưng đừng quên việc hắn có thể đánh hơi!"
Tiếng vó ngựa gần hơn. Họ không có thời gian để tìm một chỗ trốn nào tốt hơn là vùng tối đen dưới những thân cây; Sam và Pippin nép mình dưới một thân cây lớn, trong khi Frodo lùi vài bước về phía con đường làng. Nó xám và nhợt nhạt như một đường sáng mờ qua khu rừng. Phía trên nó sao mọc dày trên bầu trời lờ mờ, nhưng không có trăng.
Tiếng vó ngựa dừng lại. Khi Frodo nhìn ra thì ông thấy một cái gì đó tối đen băng qua vùng không gian sáng hơn giữa hai thân cây, và dừng lại. Nó nhìn giống như một bóng đen của một con ngựa được dắt bởi một bóng đen nhỏ hơn. Bóng đen này đứng gần nơi mà họ vừa rời khỏi con đường, và nó lắc lư từ bên này sang bên kia. Frodo nghĩ là ông vừa nghe thấy tiếng khụt khịt. Bóng đen cúi xuống mặt đường, và bắt đầu trườn về phía ông.
Một lần nữa ước vọng được đeo chiếc Nhẫn trùm lên Frodo; nhưng lần này nó còn mạnh hơn lần trước. Mạnh đến nỗi, gần như trước khi ông nhận ra ông làm gì, tay ông đã lại thọc vào túi. Nhưng đúng lúc ấy thì có một tiếng động vang lên, pha trộn giữa tiếng hát và tiếng cười. Tiếng động vang lên rõ rệt và chìm vùng trời sao. Bóng đen đứng thẳng dậy và rút lui. Nó leo lên bóng con ngựa đen và có vẻ như biến qua con đường về phía bóng tối phía bên kia. Frodo thở trở lại.
"Người Elves!" Sam kêu lên bằng một giọng khàn khàn. "Người Elves, thưa ngài!" Anh băng qua đám cây và biến về phía những giọng nói, nếu như họ không kịp kéo anh lại.
"Phải, đó là những người Elves," Frodo nói. "Đôi khi có thể gặp họ ở Woody End. Họ không sống ở trong Quận, nhưng họ thường vào đó vào mùa Xuân và mùa Thu, vượt ra khỏi những vùng đất của họ ở phía sau Những Ngọn Đồi Tháp. Tôi rất biết ơn nếu họ làm thế! Anh đã không thấy, nhưng Kỵ Sỹ Đen đã dừng lại đúng ngay tại đây và đã thật sự trườn về phía chúng ta thì bài hát bắt đầu. Ngay khi nghe thấy những giọng hát thì ông ta biến đi ngay,"
"Thế còn những người Elves thì sao?" Sam nói, anh quá khích động và không còn lo gì về người kỵ sĩ nữa. "Chúng ta có thể đi gặp họ không?"
"Nghe này! Họ đang đi về phía này," Frodo nói. "Chúng ta chỉ việc ngồi đợi thôi."
Tiếng hát vang lại gần hơn. Một giọng nói vang lên thật rõ khỏi những giọng khác. Nó tiếng hát giữa những cái lưỡi elves trong lành, Frodo chỉ biết rất ít về họ, và những người còn lại thì chẳng biết gì. Những âm thanh đã vang lên với một giai điệu có vẻ như đang biến chuyển những ý nghĩ của họ thành lời và họ chỉ có thể hiểu được phần nào. Đây là bài hát khi Frodo nghe thấy:
Tuyết trắng! Tuyết Trắng! Hỡi Công nương trong sạch!
Hỡi Nữ Hoàng sau những Vùng Biển Phía Tây!
Hỡi Anh Sáng mà chúng ta đã đến đây
Hỡi thế giới của muôn vàn cây cối
Gilthoniel! O Elbereth!
Làm sạch mắt người và trong lành hơi người
Tuyết trắng! Tuyết trắng! Chúng ta hát với người
Trong một vùng đất xa dưới Biển sâu
Hỡi những ngôi sao trong Năm không có Vầng Dương
Với những luồng sáng được bà cưa nhanh
Trên những đồng gió bây giờ đã rực rỡ và trong lành
Chúng ta đã thấy hoa bạc của bà nở rực!
O Elbereth! Gilthoniel!
Chúng ta vẫn còn nhớ, chúng ta là những người ở đấy
Ở vùng đất xa xôi dưới những ngọn cây
Ánh sáng sao trời của người rực lên những Vùng Biển Phía Tây.
Bài hát chấm dứt. "Đó là những người Elves Cao! Họ nói đến tên của Elbereth!" Frodo kêu lên khích động. "Đó là những người trong lành nhất đã từng được thấy ở Quận này. Không còn nhiều người còn lại ở Giữa Trái đất, ở phía đông của Biển Lớn. Thật sự đây là một cơ hội có một không hai!"
Những người hobbit ngồi trong bóng tối bên đường. Ngay sau đó những người Elves đi xuống con đường làng nhỏ hướng về thung lũng. Họ chậm chạp băng qua, và những người hobbit có thể thấy ánh sao lấp lánh trên tóc và trong mắt họ. Họ không mang theo vật gì phát sáng, nhưng khi họ đi thì một luồng sáng mờ, giống như ánh sáng của mặt trăng hiện phía trên mép đồi trước khi nó mọc lên, có vẻ như đang toả ra dưới chân họ. Lúc này thì họ đã im lặng, và khi người Elf cuối cùng băng qua thì anh ta quay lại, nhìn về phía những hobbit và cười phá lên.
"Chào, Frodo!" anh kêu lên. "Ông khá trễ rồi đấy. Hay có thể là ông bị lạc?" Rồi anh gọi những người khác, và cả đoàn dừng lại và tập trung quanh họ.
"Chuyện này thật là tuyệt!" họ nói. "Ba hobbit trong rừng vào ban đêm! Chúng ta chưa hề thấy những chuyện như vậy kể từ khi Bilbo ra đi. Chuyện này có nghĩa là gì?"
"Nghĩa của nó, hỡi những con người trong lành," Frodo nói, "chỉ đơn giản là chúng tôi có vẻ như sẽ đi cùng con đường với các ngài. Tôi thích đi dưới trời sao. Nhưng tôi sẽ chào mừng các ngài làm bạn đồng hành."
"Nhưng chúng tôi không cần bạn đồng hành nào khác nữa, và người hobbit thì không được tinh tường," họ cười phá lên. "Và làm sao mà ông biết được là chúng tôi đi cùng đường với các người, khi mà ông không biết là chúng tôi đi đâu?"
"Thế làm cách nào các người biết được tên tôi?" Frodo trả miếng.
"Chúng tôi biết rất nhiều thứ," họ nói. "Trước kia chúng tôi thường thấy ông với Bilbo, cho dù các ông có thể không thấy chúng tôi."
"Các người là ai, và ai là chúa tể của các người?" Frodo hỏi.
"Ta là Gildor," thủ lĩnh của họ trả lời, đó là người Elf đã gọi ông khi nãy.
"Gildor Inglorio của Ngôi Nhà Finrod. Chúng ta là Những người tha hương, và phần lớn họ hàng của chúng ta đã đi từ lâu và chúng ta cũng chỉ nấn ná lại đây một thời gian thôi, trước khi chúng ta trở lại với Biển Lớn. Nhưng có một số bà con của chúng ta vẫn cư ngụ ở đây trong hoà bình ở Rivendell. Đến đây nào, Frodo, nói với chúng ta chuyện gì xảy ra? Vì chúng ta có thể thấy có một số bóng đen sợ hãi ập xuống ông."
"Hỡi Người Con Người Thông Thái!" Pippin hăm hở ngắt lời. "Hãy nói với chúng tôi về Những Kỵ Sĩ Đen!"
"Những Kỵ Sĩ Đen?" họ thấp giọng đáp trả. "Vì sao mà ông lại hỏi về Những Kỵ Sĩ Đen?"
"Bời vì đã có hai Kỵ Sĩ Đen theo đuổi chúg tôi vào hôm nay, hoặc là một người nhưng đuổi hai lần," Pippin nói. "chỉ mới lúc nãy ông ta vừa rời đi khi các ông đến gần."
Những người Elves không trả lời ngay, mà nhẹ nhàng nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của họ. Cuối cùng Gildor quay về phía những người hobbit. "Chúng ta sẽ không nói chuyện này ở đây," ông nói. "Chúng ta nghĩ rằng tốt nhất là các ông nên đi với chúng tôi vào lúc này. Đây không phải là truyền thống của chúng tôi, nhưng lần này chúng tôi sẽ để các ông đi trên đường của chúng tôi, và các ông sẽ nghỉ với chúng tôi tối nay, nếu các ông muốn."
"Ô Con Người Trong Lành! Thật là một điều tuyệt vời so với những gì tôi hy vọng đến," Pippin nói. Sam líu cả lưỡi. "Tôi vô cùng cám ơn ngài, Gildor Inglorion," Frodo nói cúi người nói." Elen snla lamenn omentielvo, một ngôi sao đã soi sáng giờ mà chúng ta gặp nhau," ông ta nói thêm bằng cách nói của người elves cao.
"Cẩn thận, các bạn!" Gildor cười. "Không được nói những chuyện bí mật! Ở đây có một học giả trong lĩnh vực Ngôn Ngữ Cổ Đại. Bilbo quả là một thầy giáo tốt. Xin chào, người bạn của Elf!" ông nói, cuối người về phía Frodo. "Hãy đến đây với các bạn của ông và nhập bọn với chúng tôi! Tốt nhất là các ông nên đi ở giữa để khỏi bị lạc. Các ông có thể sẽ mệt trước khi chúng ta ngừng lại."
"Vì sao? Các ông đi đâu?" Frodo hỏi.
"Tối nay chúng ta đi đến những cánh rừng ở trên những ngọn đồi phía trên Woodhall. Nó cách đây vài dặm, nhưng các ông sẽ nghỉ ở cuối nơi đó, và nó sẽ khiến cho chuyến du hành vào ngày mai của các ông ngắn đi."
Họ lại bước đi trong yên lặng, băng đi như những bóng đen với những vùng sáng mờ: vì người Elves (thậm chí hơn cả hobbit) có thể đi khi họ muốn mà không phát ra âm thanh hay tiếng chân nào. Pippin nhanh chóng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, và đã lắc lư một hoặc hai lần nhưng mỗi lần như vậy thì một người Elf cao lại ở bên cạnh ông lại vươn tay ra giữ ông đứng thẳng lại. Sam đi bên cạnh Frodo, như thể đang ở trong giấc mơ, mặt anh tỏ ra nửa sợ sệt, nửa vui mừng kinh ngạc.
Cánh rừng ở dọc hai bên họ trở nên dày đặc hơn; những cái cây bây giờ trở nên non và dày hơn; và khi con đường làng hạ xuống, chạy vào một cái hốc trên những ngọn đồi, thì càng có nhiều lớp cây phỉ trên những dốc cao ở hai bên họ. Cuối cùng thì những người Elves rẽ sang một bên đường. Một con đường màu xanh nằm gần như không thấy được qua những lùm cây dày được ở phía bên phải; và họ đi theo lối đi này khi nó lượn vòng vào những dốc gỗ ở trên đỉnh của một triền của những ngọn đồi nhô ra trên vùng đất phía dưới của con sông - thung lũng. Thình lình họ đi ra khỏi vùng cây tối đen, và phía trước họ là một khoảng cỏ rộng, xám đi dưới màn đêm. Rừng bao quanh họ từ ba phía; nhưng phía đông là một khoảng đất nằm dốc xuống và đỉnh của những cái cây đen mọc từ dưới đáy dốc hiện ra dưới chân họ. Phía sau đó, những vùng đất thấp nằm lờ mờ bằng phẳng dưới những vì sao. Gần hơn sát bên là vài luồng sáng nhấp nháy trong làng Woodhall.
Những người Elves ngồi trên cỏ và nói chuyện với nhau bằng những giọng nói mềm mại; có vẻ như họ không chú ý gì đến các hobbit. Frodo và các bạn của ông bọc mình trong những cái áo khoác và chăn, và họ bắt đầu ngủ lơ mơ. Đêm trôi đi, và ánh sáng lại tràn vào thung lũng. Pippin ngủ lăn quay, gối đầu trên một mô đất nhỏ.
Cao trên phía Đông Remmirath, Những Ngôi Sao Mạng, đang nhấp nháy và ngôi Borgil đỏ đang chầm chậm nhô lên từ màn sương, sáng như một món châu báu làm bằng lửa. Rồi không khí chuyển động và sương mù bị quét đi như một tấm mạng, rồi tất cả như nghiêng đi khi Kiếm Sĩ của Bầu Trời, Menelvagor với cái thắt lưng sáng của ông, nhô lên khỏi vành trái đấy. Những người Elves hát bùng lên. Thình lình một vầng lửa nhô lên dưới những ngọn cây với một luồng sáng đỏ.
"Đến đây," những người Elves gọi các hobbit. "Đến đây! Đã đến lúc nói chuyện và vui tươi!"
Pippin ngồi dậy và dụi mắt. Ông rùng mình. "Có một ngọn lửa trong một căn phòng, và thức ăn cho những người khách đói bụng," một người Elves đứng trước mặt ông nói.
Ở cuối phía nam một thảm cỏ đang mở rộng ra trước mặt họ. Có một cái nền xanh chạy dài vào rừng, và tạo thành một khoảng không rộng lớn như một căn phòng, trần được tạo bởi những cành cây. Những thân cây vĩ đại của chúng nhìn giống như những cây cột rũ xuống mỗi hướng. Ở giữa chúng là một ngọn lửa đốt lên từ củi đang nhấp nháy, và phía trên những cây- cột những ngọn đuốc đang toả ra ánh sáng của vàng và bạc đang được đốt nóng chảy. Những người Elves ngồi quanh bếp lửa trên cỏ hoặc trên những vòng gỗ được cưa ra từ những thân cây cũ. Một số đi tới đi lui mang theo những cái cốc và rót nước uống; số khác mang thức ăn trên những cái dĩa được xếp thành đống.
"Đây là những món ăn đạm bạc," họ nói với những người hobbit; "vì chúng ta đang đi trong những khu rừng xanh cách xa khỏi những lâu đài của chúng tôi. Nếu có bao giờ các ông là khách của chúng tôi, chúng tôi sẽ tiếp đãi các ông tốt hơn."
"Với tôi thì có vẻ như nó đủ cho một bữa tiệc sinh nhật," Frodo nói.
Sau đó thì Pippin nhớ rất ít về thức ăn hay đồ uống, bởi vì tâm trí của ông chỉ toàn là ánh sáng trên những khuôn mặt elf, và âm thanh của những tiếng động kỳ lạ và đẹp đẽ đến nỗi ông cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ. Nhưng ông nhớ lại rằng nó là bánh mì, với chất lượng vượt hơn cả loại bánh mì trắng thượng hạng dành cho những ai đang chết đói, và trái cây ngọt như dâu dại và nhiều hơn cả những món trái cây được chăm sóc trong những khu vườn; ông uống một cốc đầy một loại rượu thơm ngát, lạnh như một nguồn nước trong vắt, vàng như giấc trưa hè.
Sam không thể mô tả thành lời được, hay hình dung rõ lại với mình, những gì mà anh cảm thấy hay nghĩ vào đêm ấy, cho dù nó vẫn còn lại trong trí nhớ của anh như một những sự kiện lớn nhất trong cuộc đời anh. Chuyện gần nhất mà anh phải nói là: "Ờ, thưa ngài, nếu như có thể trồng được những trái táo như thế này, thì tôi có thể tự gọi mình là một người làm vườn. Nhưng đó là nghệ thuật đi sâu vào tim tôi, nếu như ngài hiểu điều tôi muốn nói."
Frodo ngồi đó, ăn, uống, và nói chuyện đầy vui vẻ; nhưng tâm trí ông thì mãi nghĩ đến những lời đang được nói ra. Ông biết một ít ngôn ngữ của người elf và hăm hở lắng nghe. Thỉnh thoảng ông lại nói với những người tiếp đồ ăn cho mình và cám ơn họ bằng ngôn ngữ của họ. Họ mỉm cười với ông và cười nói: "Đây là một châu báu giữa những hobbit!"
Sau một lúc Pippin cảm thấy buồn ngủ, và ông được nâng lên và mang đi đến một cái lùm ở dưới những thân cây; ông nằm trên một cái giường mềm và ngủ suốt phần còn lại của đêm đó. Sam từ chối không rời khỏi chủ của mình. Khi Pippin đã đi, anh đến và ngồi cuộn tròn dưới chân Frodo, cuối cùng anh gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Frodo vẫn còn thức khá lâu, nói chuyện với Gildor.
Họ nói rất nhiều thứ, những chuyện cũ và mới, và Frodo hỏi Gildor khá nhiều về những gì đã diễn ra ở thế giới rộng lớn bên ngoài Quận. Mọi chuyện có vẻ khá buồn và đáng ngại:bóng tối đang tập hợp lại, chiến tranh của Con Người, và chuyến đi của người Elves. Cuối cùng Frodo hỏi câu hỏi vấn vương nhất trong tim ông:
"Hãy nói với tôi, Gildor, ngài đã có bao giờ gặp Bilbo từ khi ông ấy rời khỏi chúng tôi?"
Gildor mỉm cười. "Có," ông trả lời. "Hai lần. Ông ấy tạm biệt chúng tôi ngay tại chính nơi này. Nhưng tôi đã thấy lại ông ta một lần, rất xa đây." Ông không nói gì thêm về Bilbo, và Frodo lại im lặng.
"Ông không hỏi tôi hoặc nói với tôi nhiều về điều đang làm chính ông bận tâm, Frodo," gik nói. "Nhưng tôi đã biết khá nhiều, và tôi có thể đọc được nhiều trên khuôn mặt của ông và trong ý nghĩ đằng sau những câu hỏi của ông. Ông đang rời khỏi Quận, và ông vẫn còn nghi ngờ liệu ông sẽ tìm thấy cái mà ông tìm không, hoặc đạt thành ước muốn của ông không, hoặc là ông sẽ có bao giờ trở về hay không. Phải thế không?"
"Đúng vậy," Frodo nói; "nhưng tôi nghĩ rằng chuyến đi của tôi là một chuyện bí mật chỉ có Gandalf và Sam trung thành của tôi biết được thôi." Ông liếc xuống Sam, đang ngáy nhè nhẹ.
"Bí mật này sẽ không đến được với Kẻ Thù từ chúng tôi," Gildor nói.
"Kẻ Thù?" Frodo nói. "Thế ra ông đã biết vì sao mà tôi rời khỏi Quận?"
"Tôi không biết vì lý do nào mà Kẻ Thù lại theo đuổi ông." Gildor trả lời; "nhưng tôi biết được hắn là ai - cho dù đối với tôi hắn thật là xa lạ. Và tôi cảnh báo ông rằng sự nguy hiểm lúc này đang ở phía trước và phía sau ông, và trên khắp mọi hướng."
"Ông muốn nói đến các Kỵ Sĩ à? Tôi sợ là họ là những kẻ phục vụ cho Kẻ Thù. Những Kỵ Sĩ Đen là gì?"
"Gandalf không nói với ông gì cả à?"
"Ông ấy chẳng nói gì về những sinh vật này cả."
"Vậy thì tôi nghĩ rằng tôi cũng chẳng có gì để nói thêm - hãy để cho sự khủng khiếp canh giữ ông trên cuộc hành trình của ông. Bởi vì với tôi có vẻ như là ông khởi hành vừa kịp lúc, nếu như thật sự là ông vừa kịp. Bây giờ thì ông phải gấp lên, không được dừng lại hay quay lại; bởi vì Quận không còn là sự bảo vệ với ông nữa."
"Tôi không thể tưởng tượng được lại có những thông tin gì còn đáng sợ hơn là những chỉ dẫn và cảnh báo của ông nữa," Frodo kêu lên. "Tôi biết là nguy hiểm đang nằm ở phía trước, tất nhiên là vậy; nhưng tôi không chờ đợi gặp nó ngay ở chính Quận của chúng tôi. Một hobbit không thể được từ Nước đến Sông trong bình yên sao?"
"Nhưng nó không còn là Quận của các ông nữa," Gildor nói. "Đã có những người khác sống ở đấy trước khi hobbit đến; và những người khác sẽ lại sống ở đấy khi không còn hobbit nữa. Thế giới rộng lớn này là tất cả với ông: ông có thể rào ông lại vào trong, nhưng ông không thể rào bên ngoài mãi mãi."
"Tôi biết - nhưng nó có vẻ luôn khá an toàn và thân thiện. Tôi có thể làm gì đây? Kế hoạch của tôi là rời Quận thật lặng lẽ, và đi thẳng đến Rivendell; nhưng bây giờ bước chân của tôi đã bị săn đuổi, trước cả khi mà tôi có thể đến được Buckland."
"Tôi nghĩ là ông vẫn nên theo đuổi kế hoạch ấy," Gildor nói. "Tôi không nghĩ là con Đường lại quá khó với lòng dũng cảm của ông. Nhưng nếu ông muốn những lời khuyên rõ ràng hơn, ông nên hỏi Gandalf. Tôi không biết lý do chuyến đi của ông; và do đó tôi không biết vì sao mà những kẻ theo đuổi ông tấn công ông. Gandalf hẳn là phải biết những chuyện đó. Tôi nghĩ rằng ông sẽ gặp ông ấy trước khi ông rời khỏi Quận chứ?"
"Tôi hy vọng thế. Nhưng đó lại là một chuyện khác làm cho tôi lo lắng. Tôi đã đợi Gandalf suốt nhiều ngày. Ông ấy đã phải trở lại Hobtitton từ hai đêm trước; nhưng chẳng thấy ông ấy đâu. Bây giờ tôi đang lo không biết chuyện gì xảy ra. Tôi có nên đợi ông ta không?"
Gildor im lặng một lúc. "Tôi không thích tin này," cuối cùng ông nói. "Ông Gandalf ấy mà đến trễ thì không báo trước điều gì tốt lành cả. Nhưng người ta nói: Đừng can thiệp vào công chuyện của Phù thuỷ, vì họ rất khôn ngoan và nhanh nhẹn khi giận dữ. Sự lựa chọn bây giờ là của ông: đi hay đợi."
"Và người ta cũng nói," Frodo trả lời: "Đừng đến với người Elves để tìm lời khuyên, vì họ sẽ vừa nói có vừa nói không."
"Thật thế ư?" Gildor cười. "Những người Elves thường ít khi đưa ra những lời khuyên không đảm bảo, vì lời khuyên là một món quà nguy hiểm, thậm chí khi một người thông thái khuyên bảo một người thông thái, và tất cả mọi chuyện có thể trở nên tệ hại. Nhưng ông sẽ làm gì? Ông đã không nói với tôi tất cả những chuyện mà ông đang lo; và làm sao mà tôi có thể lựa chọn tốt hơn ông được? Nhưng nếu ông yêu cầu lời khuyên, thì tôi sẽ vì tình bạn mà đưa nó ra. Tôi nghĩ ông nên đi ngay vào lúc này, không chần chờ gì nữa; và nếu Gandalf không đến trước khi ông khởi hành, thì tôi cũng khuyên thế này: đừng đi một mình. Hãy mang theo những người bạn trung thực và sẵn lòng. Bây giờ thì ông nên biết ơn, vì tôi đã vui vẻ đưa ra những lời khuyên này. người Elves có những công việc và nỗi buồn riêng của họ, và họ rất ít khi quan tâm đến chuyện của hobbit, hoặc bất kỳ những sinh vật nào khác trên thế giới này. Đường đi của chúng tôi ít khi nào cắt ngang đường họ, dù là tình cờ hay chủ ý. Trong cuộc gặp gỡ này thì có nhiều hơn cả một cơ hội; nhưng mục đích thì không rõ ràng đối với tôi, và tôi sợ không dám nói nhiều."
"Tôi vô cùng biết ơn," Frodo nói; "nhưng tôi ước gì ông nói rõ với tôi hơn các Kỵ Sĩ Đen là gì. Nếu tôi làm theo lời ông khuyên thì tôi có thể không thấy Gandalf một thời gian dài nữa, và tôi nên biết mối nguy hiểm nào đang theo đuổi tôi."
"Thế biết rằng chúng là những người phục vụ của Kẻ Thù là chưa đủ sao?" Gildor trả lời. "Hãy trốn khỏi chúng! Đừng nói lời nào với chúng! Chúng đã chết rồi. Đừng hỏi tôi gì nữa! Nhưng trái tim tôi báo trước rằng, trước khi tất cả chấm dứt, ông, Frodo con trai của Drogo, sẽ biết nhiều hơn về những chuyện này hơn Gildor Inglorion. Có thể là Elbereth sẽ bảo vệ ông!"
"Nhưng tôi sẽ tìm thấy lòng can đảm ở đâu chứ?" Frodo hỏi. "Đó là điều tôi cần nhất."
"Lòng dũng cảm sẽ được tìm thấy ở những nơi không ngờ," Gildor nói. "Hãy giữ vững hy vọng! Hãy ngủ đi! Vào buổi sáng chúng tôi sẽ đi; nhưng chúng tôi sẽ gửi tin nhắc qua khắp các vùng đất. Những Người Bạn Lang Thang sẽ biết về cuộc hành trình của các ông, và những người ai có quyền lực sẽ trông chừng các ông. Tôi tuyên bố ông là bạn của người Elf và có thể các vì sao sẽ soi sáng cho các ông đến tận cuối đường! Ít khi nào chúng tôi có được sự hứng thú như vậy với những người lạ, và điều này là công bằng khi nghe được Những Lời Nói Cổ Xưa từ môi của những người lang thang khác trên thế giới."
Frodo cảm thấy giấc ngủ đang đến, chậm chí ngay khi Gildor kết thúc bài nói. "Bây giờ tôi sẽ ngủ," ông nói, và người Elf đưa ông đến một lùm cây bên cạnh Pippin, và ông ném mình lên giường và ngủ ngay một giấc không mộng mị gì cả.


Hết Chương 3 Ba người là một đội . Mời bạn xem tiếp : Chương 4 Đường tắt qua xứ Nấm.

Trang Chủ
1
01
© xinh9x.wapsite.me